Chương trước
Chương sau
Nhìn Vu độ trưởng và cô Lưu đứng phía trên hàng ngũ, Cố Lăng Vi hếtsức vui mừng, đội trinh sát nữ thuộc đoàn 358 năm sau sẽ chính thứcthành lập, đây là gian đoạn bắt đầu biên chế, hơn một nửa là tân binh,ngay cả trung đội trưởng cũng mới kiến tập, Cố Lăng Vi được phân làmtrung đội phó, cô cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này, cho nên nhanhchóng làm báo cáo trực tiếp xin tới đây, tham gia huấn luyện khảo hạch.

Vì thế, cô Trương cũng hay gửi thư về doanh trại của cô, cố ý làmcông tác tư tưởng vài lần, phân tích nào là các mặt tốt xấu, hi vọng côsẽ chọn lựa một cách cẩn thận, chính trị viên Trương cũng là vì muốn tốt cho cô, điều này Cố Lăng Vi hiểu rất rõ, lính thông tin thì tương đốithoải mái, hơn nữa xét theo lí lịch, làm phó doanh ha ba năm là có thểlên đến bộ chính trị, từng bước thăng chức thoải mái lại bằng phắng.

Chỉ là đây không phải lý tưởng của cô, không phải cô bướng bỉnh, màlà cô muốn sống một cuộc sống quân doanh, tuy không phải khói thuốc súng ngập tràn, nhưng tối thiểu cũng phải đóng góp thành tích, thể hiện giátrị của bản thân mình, Diệp Bành Đào nói cô đôi khi bướng nên bực mình,nhưng Cố Lăng Vi vẫn không biết giá trị của cô là ở đâu, cho nên cô phải tự tìm lấy, cô tuyệt không hi vọng người khác đụng tay đụng chân vào,cô kiên quyết đứng ở đây, không hối hận, thậm chí còn vì cơ hội này màvui sướng.

Cố Lăng Vi cũng có nghe qua đội trưởng lần này chính là Vu độitrưởng, nhưng dù sao trước đó bị điều động nội bộ cũng là chị ấy, bâygiờ nhìn đúng thực sự là cô Vu, Cố Lăng Vi vẫn hết sức ngạc nhiên, batháng trước Vu đội trưởng vừa mới kết hôn, cô và Hiểu Vân, Lý Dĩnh bangười lấy danh nghĩa phòng 308 tặng một món quà, có lẽ vì lý tưởng mà cố chấp không phải chỉ có mình cô, nhưng lại còn có cả cô Lưu ở trườngquân đội nữa, cho nên Cố Lăng Vi vốn còn chút không yên tâm, nhìn haingười kia cô mới hoàn toàn thấy yên lòng.

Vu đội trưởng dáng người cao ngất dưới ánh mặt trời, cẩn thận tỉ mỉtư thế đứng nghiêm, không câu nệ nói cười, giống như không có chuyện gìxảy ra hết vậy, nhưng mà Cố Lăng Vi vẫn nhìn thấy khóe mắt chị nhu hòahơn trước rất nhiều, giống như cành liễu lay động trước gió, cứng cỏilại dịu dàng.

Vu đội trưởng cũng thấy ngạc nhiên không kém cô là mấy, Cố Lăng Vicũng có thể xem là một tay chị huấn luyện mà thành, bản lĩnh của cô,trong bốn năm qua làm đội trưởng đương nhiên hiểu rõ, nhưng mà quan hệcủa cô và Diệp Bành Đào, có lẽ cả quân khu thành phố B không ai khôngbiết, ai mà chẳng chờ được uống rượu mừng Diệp gia chứ.

Cho nên khi nhận được lệnh của cấp trên, Vu đội trưởng vài phần tiếcnuối, nuối tiếc một đội điều tra nữ này thành lập muộn như thế, chậm mất bốn năm, tuy biết Cố Lăng Vi là nhân tài hiếm có, nhưng điều đầu tiênlà cô bé ấy phải tự nguyện tham gia, bởi vì niềm tin mới có thể duy trìhết thảy, dù sao con đường này tuyệt đối không phải bằng phẳng gì chocam, cho nên chị cũng đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng vẫn khôngmuốn liên lạc với cô, chị không muốn mình quấy rối quyết định của cô bé, dù cô lựa chọn từ bỏ, cũng không có gì đáng trách.

Nhưng mà lúc nhìn danh sách thành viên thấy ba chữ Cố Lăng Vi, chịkhông tự chủ được mà thở ra nhẹ, khi đó chị mới biết, mình kì vọng vàoCố Lăng Vi nhiều như thế, kì vọng cô có thể trở thành một nữ binh chấnchính, làm cho mọi người phải ngước nhìn, phụ nữ cũng không hề thua kémđàn ông.

Vu đội trưởng đặt bút viết khoan thai, nhìn trái phải một lượt, đánhgiá mọi người, tự nguyện là điều kiện tiên quyết nhưng kĩ năng quân sựchính là điều kiện tiêu chuẩn, cho dù là đội viên dự bị của đội trinhsát, có thể gọi lên đây cũng đã không dễ dàng, đa số ở đây đều là từ các trạm nông thôn, cũng là những bộ đội chân chính, binh ở thành phố chodù có là bộ đội phục vụ, cũng đã có một tiền độ không tệ, cho nên thường ít có chí tiến thủ hơn.

Nếu so với nông thôn, ở đó chỉ có cố gắng ở lại bộ đội mới có thểthay đổi điều kiện sống của mình, cho nên đây là một cơ hội hiếm có, aicũng nói lính trinh sát là mũi nhọn, lập công được đề bạt dễ dàng, cũngvì thế mới khiến người ta chen nhau để vào như thế, có vợ của mấy chiếnhữu xưa tìm chị, muốn hỏi xin một suất, nhưng Vu đội trưởng không chútlưu tình mà cự tuyệt.

Đùa gì chứ, vào quân đội, đi cửa sau đúng là ngốc nghếch, phải làngười phù hợp được các yêu cầu của lính trinh sát, nhưng nhìn lính quânkhu mới tuyển ra trước mặt này, Vu đội trưởng nhăn mày càng chặt, tinhthần còn hơi suy sụp, quả thực giống một đám ô hợp mà.

Điểm danh xong, Vu đội trưởng mới lạnh lùng nói: ” Hôm nay mọi ngườiđứng ở đây, nhưng tôi muốn mọi người rõ, đây không phải là lính trinhsát, nói thẳng ra là, đội này không cần người ngu ngốc, ở đội của tôi,tất cả đều xét về năng lực, hiểu chưa?”

“Hiểu.”

Đội ngũ hô lên vang dội, rất có khí thế, Vu đội trưởng mới gật đầu:“Tôi sở trưởng là lính điều tra Vu Thiết Dĩnh, vị này là cô Lưu, nhắclại một lần nữa, đội của Vu Thiết Dĩnh phải là đoàn mũi nhọn, ngoài kĩnăng, lính điều tra còn phải có khả năng xử lí tình huống đặc biệt, chonên yêu cầu đối với năng lực của từng người sẽ hết sức nghiêm khắc, nếusau một tháng huấn luyện, nếu không đạt tiêu chuẩn khảo hạch thì phảitrở về đoàn bộ, không bàn cãi gì thêm, ở đây có hai trăm người, nhưngcuối cùng chỉ giữ lại một trăm người mà thôi, thậm chí có thể ít hơn,không quan tâm đến vấn đề số lượng, tôi chỉ cần những người lính đủ tưcách, có vấn đề gì thắc mắc thì hỏi, nếu không đồng ý có thể ra khỏihàng, phía ngoài đã chuẩn bị xe lập tức có thể đưa mọi người trở về, bây giờ tôi cho mọi người năm phút”.

Vu đội trưởng nói không hề khách khí, Cố Lăng Vi cảm giác được xung quanh mình đã có những tiếng xôn xao.

“Báo cáo”.

Một người cao lớn thô kệch nhìn tầm 170cm, da đen ưỡn ngực bước ra khỏi hàng.

” Em từ quân khu Sơn Tây đến, em tên là Trần Thụ Hoa, em muốn hỏi một vấn đề, có phải lính trinh sát rất dễ lập công không, lập công rồi cũng rất dễ được thăng chức phải không, mục tiêu của em là trở thành một nữquan quân”.

Lời nói rất thẳng thắn, hơn nữa còn đậm chất giọng địa phương, khiến cho đội ngũ cúi đầu cười.

Cô Lưu tủm tỉm nói: “Các đồng chí, không cần cười, đồng chí Trần ThụHoa hỏi rất đúng, tôi có thể trả lời cho bạn, nếu so với các lính khác,lính trinh sát chính là quân tiên phong, diễn tập nhiều, đương nhiên cơhội lập công cũng nhiều, thăng chức cũng dễ dàng hơn, nhưng điều kiệntiên quyết là bạn phải đủ tư cách thành lính điều tra cái đã, cho nênđồng chí Trần Thụ Hoa, hiện tại muốn lập công là chuyện tốt nhưng hìnhnhư hơi sớm, nên suy nghĩ làm thế nào để có kết quả khảo hạch tốt mới là nhiệm vụ hàng đầu”.

Đội ngũ lại cười một trận, Trần Thụ Hoa đỏ mặt trở về đội.

Hai trăm người chia làm mười phân đội nhỏ, Cố Lăng Vi được chọn làmtiểu đội trưởng đội 1, chưa gì đã gây ra bàn cãi, cảm giác bốn phươngtám hướng xung quanh mình đều như có địch ý, Cố Lăng Vi cũng hiểu được,trong mắt mọi người, cô chỉ là một trung úy ở thành phố, quả thực làlãng phí một suất vào đây mà, cho dù người ở khu thị thành không nhiềulắm, nhưng đối với cô vẫn ôn hòa hơn, khiến cô không khỏi nhơ về thờibốn người còn ở trưởng quân đội.

Hơn nữa bề ngoài Cố Lăng Vi mảnh mai xinh đẹp, càng dễ khiến chongười ta nghĩ đến cửa sau, cho nên khi cô được cô Lưu chỉ định làm tiểuđội trưởng tạm thời, lập tức có người ầm ầm phản đối, Cố Lăng Vi độtnhiên nghĩ mà bội phục Diệp Bành Đào, lãnh đạo người khác tốt như thế,tuy chỉ là tiểu đội trưởng tạm thời đội thực tập mà thôi nhưng vì aicũng là người mới, lại có những người trước đó đã là lính, thành tíchxuất sắc hơn người, kiêu ngạo không cam lòng làm thuộc hạ người ta, điều này cũng là đương nhiên.

“Báo cáo”.

Trần Thụ Hoa cao lớn lúc nãy bước ra khỏi hàng, cô Lưu nở nụ cười: “Vấn đề của bạn đúng là không ít, nói đi, còn chuyện gì nữa?”

“Báo cáo chính trị viên, vừa rồi đội trưởng Vu nói, chị ấy cần nhữngngười đứng đầu, không cần người yếu lém, ở đội điều tra đều phải dựa vào năng lực, vậy thì, đồng chí Cố Lăng Vi dựa vào cái gì lại được làm tiểu đội trưởng lâm thời, em tự thấy mình tốt hơn cô ta nhiều, cho nên emkhông phục, đội trưởng phải là em làm mới đúng”.

Cố Lưu quét mắt nhìn Cố Lăng Vi một cái, không khống chế được mà bậtcười, đi vòng quanh Trần Thụ Hoa ba vòng, vỗ vỗ vai cô rồi nói: “Được,rất có dũng khí, vậy chúng ta hôm nay cạnh tranh công bằng một chút,đồng chí Trần Thụ Hoa, nói về bạn trước, sở trường của bạn là gì, cái gì tốt nhất thì hai người tỉ thí một chút, chỉ cần bạn thắng Cố Lăng Vi,bạn sẽ là tiểu đội trưởng, nếu không thắng được, thì phục tùng mệnh lệnh cho tôi”.

“Được”.

Trần Thụ Hoa lớn tiếng trả lời: “Báo cáo chỉ đạo viên, em là quánquân võ thuật, lúc trước vì thế nên đặt biệt được gọi nhập ngũ, em muốnđấu với đồng chí Cố Lăng Vi đánh nhau kịch liệt”.

Đây tất nhiên không phải là đề nghị công bằng gì, nhưng lại không cóai phản đối, tâm lý Trần Thụ Hoa càng tốt, Cố Lăng Vi thoạt nhìn da thịt mềm mại thế kia, nghe nói lại là hệ tin tức của trường quân đội, côkhông tin cô ấy hơn mình, so ra mình cũng hơi thủ đoạn, nhưng không đểtí sơ hở nào mà, hơn nữa vừa rồi đội trưởng nói không phải sao, năng lực mới quyết định hết thảy.

Cô Lưu nhíu mi: “Cố Lăng Vi, thế nào, có muốn chấp nhận khiêu chiến của Trần Thụ Hoa không?”

Ánh mắt có chợt lóe lên, tiểu đội có mười người là người Sơn thây,hơn nữa những người này đều xem Trần Thụ Hoa là trung tâm, cái này chính là bắt cướp bắt kẻ cầm đầu đây, nếu muốn làm một tiểu đội trưởng tốt,trước hết phải thu phục lòng người đã, nếu không sau này lại càng phiềntoái.

Nghĩ đến đây, cô bước ra khỏi hàng, nói: “Tôi nhận”.

Cô Lưu khẩu lệnh một tiếng, đội ngũ lùi về sau năm bước, toàn thểngồi xuống, để lại khoảng đất trống phía trước, cô Lưu đánh giá haingười một cái, nhắc nhở: “Tuy không phải là kiểm tra, nhưng tôi hy vọnghai người đặt hữu nghị lên làm đầu, đến lúc phải dừng”.

Nói xong ánh mắt đảo qua Cố Lăng Vi, ý tứ kia cô hiểu được, hơi gậtđầu.Mặc đồ bảo hộ xong, hai người đứng đối điện, Trần Thụ Hoa mở mànbằng một động tác võ thuật đẹp mắt, được vỗ tay kịch liệt, Cố Lăng Viđứng tấn, nghiêng người về bên trái, đồng thời, chân phải bước ra sau,hai chân tạo thành một chữ bát, quỳ gối, đặt trọng tâm xuống chân phải,hai tai vung từ trước ra sau. hai tay gập lại thành một góc 90 độ, nắmtay cao bằng cằm, mặt nắm hướng vào phía trong, tay phải ở trước, ưỡnngực hóp bụng, mắt nhìn về trước.Đây là tư thế tiêu chuẩn của quân nhân, không có gì mới cả, Trần Thụ Hoa cười hơi khinh miệt, một quyền đánhtới, Cố Lăng Vi cũng không né, càng không có ý nghênh chiến mà lùi vềsau một bước ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Thụ Hoa, Trần Thụ Hoa cảmthấy mình đang giữ thế thượng phong, vung tay như gió làm người khác hoa cả mắt, Cố Lăng Vi khó khắn lùi về sau ba bước, đột nhiên hét lớn: “Chú ý bụng”. Đồng thời nhấc chân một cước tung về phía bụng của Trần ThụHoa, cô không chế không được cả người bay về phía sau đến hai mét, ngãrầm trên mặt đất, đội ngũ yên lặng trong chốc lát, lập tức tiếng vỗ taynhư sấm vang lên, thế mới biết, nhìn qua nữ binh mềm yếu xinh đẹp nàylại là một cao thủ thâm sau.

Cố Lăng Vi hạ thủ lưu tình, nếu là kẻ địch, một cước vừa rồi là nhằmvào ngực đối phương kia, làm cho đối phương mất luôn khả năng chiến đấu, chắc, chính xác, mạnh mẽ, chính là điều là Cố Lăng Vi học được từ kĩxảo đánh nhau của Chu Tử Phong.

Trần Thu Hoa xoa xoa bụng, đứng lên đi tới nói: “Cố Lăng Vi, tôi biết là bạn nể tình, bạn thực sự có bản lĩnh, tôi phục, tiểu đội trưởng bạnlàm là hoàn toàn xứng đáng, nhưng bạn có thể nói cho tôi biết, bạn làmsao chỉ trong vòng một chiêu lại đánh tôi văng ra xa như thế, tôi làquán quân võ thuật, nhưng vừa rồi cũng không nhìn rõ bạn tung chân nhưthế nào?”

Cố Lăng Vi nở nụ cười, trả lời đúng trọng tâm: “Kĩ thuật của bạn rấtđược ,nhưng khi thi đấu và khi đánh nhau thật rất khác nhau, võ thuậttrong sách có rất nhiều hạn chế, chỉ chú ý bề ngoài, động tác đẹp, cònđánh nhau phải chú trọng tốc độ tập trung vào điểm yếu của địch mà thôi, cho nên tôi mới may mắn thắng bạn”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.