Rất nhiều năm về sau, Diệp Bành Đào vẫn còn nhớ rõ tình cảnhngày hôm đó, Cố Lăng Vi kiên cường bất khuất, cho tới bây giờ lúc nàonghĩ đến anh cũng liên tưởng tới một cành mai đỏ đơn độc giữa gió sương, nhưng mà lúc cô nhào vào lòng mẹ, khoảnh khác yếu ớt đó lại làm choBành Đào rung động không gì sánh nổi.
Anh rốt cuộc cũng hiểu được, cô không cứng cỏi được như vẻ võ trangbên ngoài, gỡ lớp vỏ bọc đó mới chính là Cố Lăng Vi, một cô học trò nhỏcần sự chở che của cha mẹ.Diệp Bành Đào có một sự mềm lòng khó nói, chỉmột khắc đó thôi, anh đã thề, mình phải che chở được cho cô, khi cô vuithì sẽ cùng vui với cô, khi cô hạnh phúc cũng sẽ cùng nhau hạnh phúc.
Có lẽ cô không phải là một con chim non bé nhỏ mà lại là một con chim ưng tinh anh uy vũ, không cần anh phải che gió che mưa, nhưng Diệp Bành Đào ít nhất cũng phải trở thành một con hùng ưng mạnh mẽ, có thể cùngcô sải cánh giữa trời.
"Bành Đào, bạn gái nhỏ của cháu khi nào thì mang tới cho cậu gặp mặt đây, anh rể cứ hối thúc mãi, cậu lại càng tò mò đó."
Diệp Bành Đào lấy lại tình thần, liếc mắt nhìn cậu út, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện:
"Cậu út, miếng đất bên Thành Tây đó là công ty cậu mua chuẩn bị khai phá sao?"
Lưu Thiếu Quân nhíu mày:
"Sao thế, muốn đi buôn bán với cậu út à, anh rể nói cháu bây giờ mộtlòng theo lính, không cho cậu được dùng tư tưởng giai cấp tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-quan-doanh/138847/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.