Ngày mùa thu trong lành, gió đưa nhè nhẹ, sân huấn luyện trườngquân sự rông lớn hôm nay đã được chưng dụng làm nơi hành binh, toàn bộcác giáo viên, học sinh đều có mặt đông đủ, dưới ánh mắt của các vị thủtrưởng trên đài, tiếng hiệu lệnh rõ ràng vang lên... 94 lớp tân sinhviên thẳng tắp bước vào, nhịp nhàng từng bước, ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìncác thủ trưởng quân khu liên tiếp gật đầu cũng thấy, trong ánh mắt thểhiện rõ ràng sự đắc ý hài lòng.
Sinh viên nam nữ tách nhau ra, nam sinh đi trước nối tiếp sau đó lànữ sinh, Cố Lăng Vi dẫn đầu đoàn, khẩu lệnh hô vang, đội ngũ hình vuôngchỉnh tề tiến về phía trước, tới khu vực gần đài trung tâm, Cố Lăng Vilớn tiếng hô: "Cúi chào."
"Chào thủ trưởng."
"Chào các em, vất vả rồi."
"Làm việc phụng sự."
Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, giọng nữ vang dội tuy rằng không to rõ như giọng nam, nhưng trong nhu có cương, một hương vị rất khác, trướcđài trung tâm năm cánh sao quốc kì bay trong gió, chiếu rọi tư thế hiênngang oai hùng của những chiến sĩ, ánh mắt Diệp tư lệnh bất giác dừnglại trên người cô bé đứng đầu đội ngũ nữ sinh.
Khoảng cách hơi xa, nhưng vẫn có thể nhìn ra dánh vẻ duyên dáng, sovới bức ảnh đã gầy đi rất nhiều rồi, nhưng mà xinh đẹp không hề thayđổi, không mảnh mai yếu đuối, cô bé ưỡn ngực ngẩng đầu, quân trang phẳng phiu, đi đứng kiên định, khẩu lệnh được hô rất rõ ràng, lớn giọng,trong trẻo lại đầy khí thế, cho dù duyệt binh chưa ai sánh bằng Diệp tưlệnh, nhưng mà không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-quan-doanh/138840/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.