“Tối nay em có thể đến hay không, tình yêu của em có còn tồntại, nếu lòng em đã muốn rời đi, anh cũng không cần tương lai nữa.Tốinay em có thể đến không, tình yêu của em có còn hiện hữu, đừng làm choanh chờ đợi thành trống rỗng…”
Tiếng chuông báo tắt điện vừa vang lên, khoảng không đen tối, Lý Dĩnh bắt đầu cất giọng bài “tối nay em có thể đến hay không”, Trương Lệ Hồng với Hà Hiểu Vân cũng đầy bi ai không kém, cùng nhau đứng lên ngâmnga.Cố Lăng Vi không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng mà nghĩ lại thì quảthật bài hát này hợp với tình hình bây giờ nhất, hết bốn ngày thì đã cóba lần tập hợp khẩn cấp, cho nên nhóm tân sinh viên mới phải nơm nớp losợ y như chim đậu cành cong vậy đó.
Hồi đầu phải mất nửa tiếng mọi người mới có thể chỉnh chu quân trangchỉnh tề để tập hợp, thế mà bây giờ trong vòng 10 phút đã có thể tới địa điểm tập hợp, đây cũng xem như là một bước nhảy vọt đáng kể rồi, nhưnglà cuối cùng vẫn không tránh được kết cục mỗi ngày đều phải chịuphạt.Thời gian quy định của đội trưởng Vu đưa ra là 5 phút, trước mắtước chừng chỉ có một nửa sinh viên có thể đạt được tiêu chuẩn này, chonên tập hợp khẩn cấp cũng vì thế mà cứ tiếp tục kéo dài vô hạn.
Phòng 308.
Bốn người trong phòng nhờ có kinh nghiệm chỉ đạo của Cố Lăng Vi, cùng nhau đoàn kết hỗ trợ, duy chỉ có ngày đầu tiên không đạt tới yêu cầu,về sau hai lần đều chỉ cần 5 phút đã tới địa điểm, may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-quan-doanh/138837/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.