Ánh nắng gay gắt của mùa hè làm cho mọi người có cảm giác uể oải và lười biếng, ngồi trong xe ô tô, Hiểu tập trung lái xe, Mùa thì trầm tư suy nghĩ. Cô đang nghĩ xem lát gặp bố, gặp mẹ thì sẽ nói câu gì trước tiên? Con nhớ và yêu bố mẹ lắm? Hay con xin lỗi bố mẹ? Không được, nói thế nào cũng không được bởi ở quê nhà, bố mẹ cô lam lũ vất vả, hiếm khi nói mấy lời yêu thương kiểu như vậy lắm, nếu dùng mấy câu đó nghe chừng có phần giả tạo, khách sáo. Mùa nghĩ thế rồi lại lắc đầu...
À đúng rồi, chuyến này trở về cô nhất định sẽ đem chuyện chị Vân để nói cho bố mẹ nghe, để bố cô biết rằng, chính đứa con gái xinh đẹp của ông đã khiến cho cô suýt thì không còn đường mà trở về nữa. Nhất định thế rồi, sao có thể không nói ra được chứ? Dọc đường Mùa hỏi thăm đường vào làng mình, rõ là... người làng mình mà cũng không thông thạo đường đi lối lại, Mùa thầm nghĩ phải chi bản thân mình là người trên giời rơi xuống.
Đi đến xã, thấy nơi thân quen mà trước đây mình hay đi lại Mùa thấy sống mũi cay cay, khóe mi lại chực rơi lệ...
Sắp đến nhà em chưa?
Hiểu cất lời.
Gần rồi anh ạ!
Em nói lần nữa... nhà em nghèo lắm ấy, chỉ sợ anh không chịu nổi thôi..
Mùa buồn bã đáp nhưng cô vẫn không quên nhắc nhở Hiểu, sợ anh sẽ hối hận.
Ơ kìa. Anh đã nói thế nào nhỉ? Anh không quan trọng chuyện giàu nghèo, nếu anh tính toán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ngay-xuan/16989/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.