Quay trở lại quãng thời gian khi Mùa bị chị gái cùng cha khác mẹ lừa lên Lạng Sơn làm thuê cho mình. Bố mẹ của Mùa vì tin tưởng Vân, bởi chị ta là con ruột của ông Hào, hơn thế trước nay ở làng cũng chưa từng xảy ra vụ mất tích hay buôn người nào. Nhưng Mùa đã đi được một thời gian rồi, tháng đầu tiên không có tin tức gì về Mùa, cả Vân cũng vậy. Chị ta không liên lạc gì về cho bố đẻ, Ông Hào ngóng tin con một thì mẹ Mùa ngóng tin con mười, bởi bà chỉ có một đứa con gái duy nhất là Mùa mà thôi.
Vân có để lại số điện thoại, vì trước đây, khi Mùa chưa đi theo Vân, thỉnh thoảng có công việc gia đình và dòng họ, ông vẫn ra tạp hóa gọi điện cho con gái báo cáo tình hình. Khi Mùa đi được hai tháng, Vân không về, Mùa cũng chẳng có chút tin tức nào cả, mẹ cô sốt ruột quá nên trách móc nhẹ:
Ông xem thế nào, chứ con Mùa nó đi theo cái Vân hai tháng giời nay, không gọi điện về cho bố cho dì xem em nó làm ăn thế nào. Sức khỏe ra sao cho bố mẹ yên tâm, đi là đi biệt tích luôn vậy là thế nào... Sống hay chết cũng phải bảo người lớn một tiếng.
Tiền thì tiền chứ, cứ như thế này tôi đến chết vì lo lắng chứ không thể nào mà sống nổi!
Bà nói nhẹ nhàng như vậy là bởi Vâm dẫu sao cũng là con riêng của ông Hào với người vợ cả. Nếu nói lời trách móc đay nghiến chỉ sợ ông không hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ngay-xuan/16986/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.