Suy nghĩ một lát, Mùa lại mặc áo khoác ấm và đi ra ngoài, cô thấy anh ấy có chút trẻ con... giống như là đang hờn dỗi, do vậy cô ko thấy sợ hãi khi một mình ở trong phòng và chăm chút vết thương cho anh. Bởi, lúc ấy bộ phận nhạy cảm kia có chút lộ liễu.. song bản thân anh ấy bị thương nặng như vậy, một chút sức lực có lẽ cũng chẳng còn để mà đùa giỡn với cô. Vì thế Mùa ko lo lắng chuyện quấy rối.. động chân động tay... Nhưng mà, tính tình trẻ con thế này quả thực là khiến người khác hơi khó chịu. 
Ban ngày thì không nói làm gì, cứ đêm đến mới bày trò kêu khóc đau đớn.. thế có khổ không chứ nị. Mùa đẩy cửa đi vào, anh áo lông cừu nằm trên giường nghe thấy tiếng bước chân, đoán chắc chắn là cô đã quay lại nên anh ko chịu mở mắt ra. Khóe miệng khẽ cong lên đôi chút, thì ra là anh đang cười thầm, cười trong sự đắc ý vì sự ồn ào mà anh gây ra đã làm cho Mùa chú ý. Cô khá là hiểu anh! Anh áo lông cừu nghĩ. 
Quần áo và mấy vật dụng y tế rơi tùy ý trên thảm trải nhà, vẻ mặt của anh ấy thì quá ư là mãn nguyện. Ủa, kỳ lạ ghê, đau bệnh mà mặt phấn khởi còn hơn là nhặt được thứ gì đó quý giá nữa... Cô bực bội đôi chút nhưng rồi vẫn dọn dẹp đâu ra đấy, vì cô nghĩ đó là công việc, là bổn phận của mình. Chỉ cần anh ấy ko yêu cầu việc gì quá đáng hơn thế. 
Mùa loay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ngay-xuan/16952/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.