Gió mỗi lúc một lớn, bóng tối bao trùm cả không gian nhưng Hải và Mùa vẫn chưa buông tay nhau ra để về. Dường như giận nhau ít ngày lại khiến cho tình cảm của cả hai tăng lên không ít. Mùa tranh thủ phút giây ngắn ngủi ôm trọn tấm lưng rắn chắc của anh.
Mà khi nào anh đi vậy?
Sáng sớm ngày kia là anh đi rồi. Lần này xa nhà có lẽ phải một hoặc hai năm anh mới về được Mùa ạ! Anh buồn lắm... nhưng vì tương lai sau này, anh đi làm kiếm tí vốn rồi về mình cưới nhau được không em?
Mùa gật gật đầu...
Ở nhà nhớ phải chờ anh đấy... đừng có ngó nghiêng thằng nào... anh biết là anh giận đó nghe!
Giận thì anh ở nhà mà trông!
Mùa nói với giọng bướng bỉnh.
Anh muốn lắm nhưng đâu có được. Làm sao anh có thể yên tâm khi xa nhau dài ngày như vậy đc đây?
HẢI thở dài.
Em lo anh vào trong đấy yêu cô khác ấy chứ!
Anh chỉ yêu mình em thôi!
Xạo...
Em không tin anh.
Không tin anh thật sao? Anh sẽ chứng minh cho em thấy là anh thật lòng yêu em.
Chứng minh thế nào?
Hải cầm lấy tay Mùa, anh siết chặt bàn tay lại, những ngon tay đan vào nhau, cảm giác ấm áp lan tỏa vì tiết trời đang lạnh... rồi bất ngờ anh kéo tay Mùa đặt vào vị trí con chim sếu đầu đỏ của mình. Mùa giãy nảy:
Trời ơi, anh đang làm cái gì vậy?
Cô định rút tay lại song bàn tay của Hải dùng lực rất mạnh khiến cô ko cựa quậy đc, càng cố dùng sức thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ngay-xuan/16942/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.