Quý Trần Lăng không một lúc nào rời tầm mắt khỏi Lý Lạc Tân, si ngốc nhìn, nhìn bao nhiêu cũng không đủ: “Lạc Tân, em có thể nấu cơm cho anh có được không? Anh sẽ chỉ ăn cơm em làm nhé.”
“Cậu biết nấu cơm?”
“Không….” Quý Trần Lăng lúc này mới nhớ ra bản thân không biết nấu cơm, đột nhiên thấy đố kị với những người từng nấu cơm cho Lý Lạc Tân, đố kị với những người bưng cơm đến trước mặt anh, nhưng lại quên mất mình là đại thiếu gia 26 năm qua không biết đến chuyện cơm nước, có điều Quý Trần Lăng không từ bỏ sớm như vậy, liền vội vàng nói: “Em sẽ học, Lạc Tân, em học xong rồi nấu cho anh ăn có được không? Làm những món anh thích, em thích nhìn ăn anh, muốn được cùng ăn với anh.” Quý Trần Lăng hai tay chống đỡ cằm, ánh mắt mê ly, hai má đỏ ửng, tâm trí chỉ đặt lên một người.
Lý Lạc Tân gõ một cái lên đầu cậu: “Ăn cơm.”
“Vâng.” Quý Trần Lăng vội vã cúi đầu cho miếng cơm tẻ vào miệng, ăn một miếng cơm tẻ, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lý Lạc Tân. Anh cũng lười để ý đến cậu, để cậu muốn làm gì thì làm.
Ăn cơm xong, Lý Lạc Tân nhìn đồng hồ chuẩn bị trở về. Quý Trần Lăng không muốn thả anh đi, chính xác hơn là muốn đi cùng Lý Lạc Tân.
Đi đến nhà Lý Lạc Tân, cậu không khỏi kích động bởi không khí mang theo hơi thở của Lý Lạc Tân bao trùm. Đáng tiếc, đây chỉ là tưởng tượng bởi Lý Lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ngan-nam/1997478/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.