Yêu nhau mà không đến được với nhau, chỉ có thể trách trời cao quá tàn nhẫn, tạo nên một mối nhân duyên, cũng là tạo ra nghiệt duyên không thể nào tương phùng được. Nhân sinh, phàm là người đều có thể yêu, yêu nhiều hay ít, phải phụ thuộc vào thời gian. Thời gian sẽ chứng minh cho tất cả, rằng như thế nào mới đúng là một tình yêu đích thực.
Yêu, là cho dù đau khổ nhưng vẫn cố chấp yêu. Yêu, là cho dù phải hi sinh vì người ấy cũng không màng, vẫn một lòng tương tư,một lòng si tình. Càng yêu lại càng đau khổ, thật giống như một món ăn đẹp mắt nhưng lại đắng chát, tàn nhẫn giống như một nhát dao cứa thật sâu, thật sâu vào trái tim.
Tình yêu, không cần phải buông ra những lời thổ lộ, chỉ cần sự chân thành xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng là được rồi. Một đời người, say trong men tình, say trong cõi lòng, lại đau đớn ngoài thể xác, đau đớn cả trong tâm hồn. Một đời người, gian khổ không màng, lại vì yêu mà chấp nhận lao đầu vào trong hố lửa, cao thượng biết bao nhiêu. Nếu như có một ngày, hai ta có thể tương phùng, xin hãy cho chúng ta được bên cạnh nhau mãi mãi, không phải là giây phút thoáng qua, mà thời gian là vô hạn.