Bảy năm trôi qua…
Khoảng thời gian ấy dường như đủ dài để con người ta bắt đầu lại mọi thứ nhưng không đủ để chữa lành vết thương lòng.
Kể từ khi Phong Bác Thần bị rơi xuống biển, và Tạ Vô Song biết mình đã mang thai con của hắn. Dưới sự khuyên bảo thật lòng từ Giang Hạo Hiên cô đã quyết định cùng hắn ra nước ngoài sinh sống một khoảng thời gian. Tạ Vô Song luôn nhắc nhở bản thân phải thật mạnh mẽ, bảy năm trước cô đã mất đi Phong Bác Thần nhưng cũng không thể vì hắn mà suy sụp mãi. Họ còn có một thiên thần nhỏ đang dần lớn, đứa bé chính là nguồn duy trì sự sống của cô. Tạ Vô Song phải cùng con sống thật tốt, chờ hắn về.
Thụy Sĩ, làng Murren…
Ngôi làng quyến rũ này nằm trên ngọn núi cao ngất và hoàn toàn tách biệt với cuộc sống xô bồ bên ngoài. Nằm trên sườn đá dốc cao hơn 1.650m so với mực nước biển, xung quanh Murren là các ngọn núi cao vút hùng vĩ. Ở nơi đây, cuộc sống lúc nào cũng thật thanh nhàn, yên bình. Cho dù là người phải chịu bao thê lương, chỉ cần đặt chân đến đây là trong nháy mắt sẽ quên đi tất cả khổ đau.
Sau trưa, ánh nắng mặt trời càng rực rỡ hơn. Trong không khí cũng ngập tràn hương hoa oải hương, hương thơm bay đi cả ngàn dặm, từng đợt từng đợt phiêu tán khiến người ta không khỏi say mê. Dưới ánh nắng chói chan, biển lớn màu tím mở ra một chân trời vô tận.
Ánh dương rọi xuống vùng hoa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-hon-nhan/2661658/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.