Chiếc Rolls Royce màu đen chậm rãi dừng lại trước cánh cổng tia laze nguy hiểm. Những tên vệ sĩ mặt mày hung tợn vừa nhìn thấy mặt chủ nhân trong xe vội bấm điều khiển. Những tia laze nguy hiểm liền tắt đi giống như một cánh cổng biến mất.
Khương Viễn Tước điều khiển tay lái chạy thẳng vào ngôi dinh thự Kim Tinh.
Hắn vừa đưa Thịnh Hi trở về Nhật Quang thì nhận được cuộc gọi của Bạch Kiến Dĩnh kêu hắn đến.
...
...
Bạch Kiến Dĩnh và Khương Viễn Tước ngồi trong phòng khách rộng lớn, xung quanh có vài vệ sĩ đang đứng nghiêm trang bảo vệ chủ nhân của mình. Bạch Kiến Dĩnh ngồi đối diện hắn, bàn tay vuốt ve con mèo trắng đang nằm trên đùi mình.
Anh ta ra hiệu cho một tên tay sai, y liền đặt lên bàn vài mảnh vụn. Nhìn kỹ một chút sẽ phát hiện đây là những mảnh tranh còn sót lại. Khương Viễn Tước đáy mắt âm trầm.
"Tôi tìm thấy mảnh vụn này ở một căn nhà hoang giữa bãi đất trống. Căn nhà đó đã bị nổ tung nên bức tranh của cậu chỉ còn những thứ này văng ra bên ngoài, người của tôi đã nhặt được và mang đến đây. Tôi rất tiếc."
Bạch Kiến Dĩnh thấp giọng nói.
Khương Viễn Tước cầm lên một mảnh vụn của Giọt Sương. Bức tranh này đã từ rất lâu rồi. Hắn vẽ nó khi vừa mười tám tuổi. Đôi mắt thanh khiết như sương đó đã ám ảnh hắn mỗi ngày thế nên Viễn Tước đã vẽ bức tranh này.
Nó biến mất như vậy, hắn cũng cảm thấy xót xa.
Nhưng cũng không sao cả. Vì hắn đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-hoang-duong/1347926/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.