Em như bạo chúa, chính em
Mĩ nhân kiêu hãnh thường quen bạo tàn
Tim anh yêu đến nát tan
Quí em hơn cả bạc vàng ngọc châu...
William Shakespeare
************
Khương Thịnh Hi trở về toà lâu đài trắng nguy nga lộng lẫy. Cô vừa trở về đã nhìn thấy quản gia chào đón cô. Sáng nay lúc dùng bữa sáng cùng Khương Viễn Tước, hắn đã giới thiệu cho cô tên của ông ta, tên là Sander.
"Tiểu thư, cậu chủ đang đợi người trong phòng ăn."
Sander nói.
Thịnh Hi gật đầu rồi đi vào trong.
"Chị, chị về rồi."
Khương Viễn Tước vừa thấy cô liền đứng dậy khỏi bàn. Thịnh Hi nhìn thấy trên bàn đã được bày biện bởi hoa tươi và nến. Hắn bước tới kéo ghế cho cô.
"Chị vẫn chưa ăn tối phải không?"
Khương Thịnh Hi vẻ mặt lạnh nhạt với hắn, đi vào, ngồi xuống ghế.
"Nhờ ơn của cậu, tôi phải ngồi trên xe và đói suốt hai tiếng mà vẫn chưa được ăn tối."
Cô về đến đây cũng đã gần chín giờ.
Khương Viễn Tước cảm thấy áy náy, thấp giọng nói.
"Xin lỗi chị."
Thịnh Hi không nghĩ hắn lại nói xin lỗi, nên có phần bất ngờ. Cô liền hắng giọng rồi nói.
"Không có gì đâu. Mau ăn tối đi, tôi đói lắm rồi."
Người đàn ông vẻ mặt tràn ngập ý cười ra hiệu với quản gia rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Quản gia bắt đầu dọn món lên.
Trong toà lâu đài này chỉ có Sander là ở tại đây. Còn đầu bếp, người làm vườn, người dọn dẹp đều được thuê theo giờ.
"Em đã nói với đầu bếp làm mấy món chị thích. Có món cà chua xào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-hoang-duong/1347923/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.