Chương trước
Chương sau
Em như bạo chúa, chính em
Mĩ nhân kiêu hãnh thường quen bạo tàn
Tim anh yêu đến nát tan
Quí em hơn cả bạc vàng ngọc châu...
William Shakespeare
************
Khương Thịnh Hi trở về toà lâu đài trắng nguy nga lộng lẫy. Cô vừa trở về đã nhìn thấy quản gia chào đón cô. Sáng nay lúc dùng bữa sáng cùng Khương Viễn Tước, hắn đã giới thiệu cho cô tên của ông ta, tên là Sander.
"Tiểu thư, cậu chủ đang đợi người trong phòng ăn."
Sander nói.
Thịnh Hi gật đầu rồi đi vào trong.
"Chị, chị về rồi."
Khương Viễn Tước vừa thấy cô liền đứng dậy khỏi bàn. Thịnh Hi nhìn thấy trên bàn đã được bày biện bởi hoa tươi và nến. Hắn bước tới kéo ghế cho cô.
"Chị vẫn chưa ăn tối phải không?"
Khương Thịnh Hi vẻ mặt lạnh nhạt với hắn, đi vào, ngồi xuống ghế.
"Nhờ ơn của cậu, tôi phải ngồi trên xe và đói suốt hai tiếng mà vẫn chưa được ăn tối."
Cô về đến đây cũng đã gần chín giờ.
Khương Viễn Tước cảm thấy áy náy, thấp giọng nói.
"Xin lỗi chị."
Thịnh Hi không nghĩ hắn lại nói xin lỗi, nên có phần bất ngờ. Cô liền hắng giọng rồi nói.
"Không có gì đâu. Mau ăn tối đi, tôi đói lắm rồi."
Người đàn ông vẻ mặt tràn ngập ý cười ra hiệu với quản gia rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Quản gia bắt đầu dọn món lên.
Trong toà lâu đài này chỉ có Sander là ở tại đây. Còn đầu bếp, người làm vườn, người dọn dẹp đều được thuê theo giờ.
"Em đã nói với đầu bếp làm mấy món chị thích. Có món cà chua xào trứng, sườn xào chua ngọt, canh cá,... Tuy không phải đầu bếp Cao nấu nhưng đầu bếp em mới thuê là bếp trưởng của nhà hàng 5 sao, tay nghề cũng rất cao."
Viễn Tước dùng một giọng thuyết phục nói với cô.
Khương Thịnh Hi không nói gì, gắp một miếng sườn vào chén cơm bắt đầu ăn. Cũng khá ngon, dù rằng không bằng Cao Khải nhưng vẫn vừa miệng.
Thấy cô ăn ngon, Khương Viễn Tước mới bắt đầu cầm đũa ăn cơm. Hắn cũng đã đợi đến giờ này để ăn cơm cùng cô.
Đây là lần thứ hai hắn ngồi ăn cơm cùng cô.
Trước đây, hai người chưa từng ngồi ăn cơm riêng cùng nhau ở nhà. Vì Khương Viễn Tước biết cô chán ghét nhìn thấy hắn thế nên hắn chẳng dám ở gần cô làm cho cô cảm thấy bất tiện.
Trong lúc hai người ăn cơm thì trên tivi phát đến lễ cưới hoàng gia Anh cuối tuần trước. Đây có thể nói là lễ cưới lớn nhất trong năm.
Thịnh Hi nhìn thấy vị hôn phu dắt công chúa Helen đi xuống bậc tăng cấp của toà lâu đài. Trên người công chúa Helen là bộ váy cưới xa hoa lộng lẫy, lớp ren tinh xảo kết hợp với 100 viên kim cương toả sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời chói chang. Chiếc vòng cổ ngọc lục bảo càng tăng thêm sự vương giả.
Quả nhiên không hổ danh là nhà thiết kế váy cưới hàng đầu thế giới. Phù thủy tạo ra giấc mơ của các cô gái, Eric Nolan. Eric luôn tạo ra những chiếc váy cưới trong mơ của hàng triệu cô gái.
Thịnh Hi là người đam mê thời trang, cô đương nhiên cũng bị một tác phẩm nghệ thuật như thế mê hoặc.
Cô lo mải mê ngắm bộ váy cưới mà không biết người bên cạnh đang nhìn mình.
"Chị thích bộ váy đó sao?"
Khương Viễn Tước gắp một ít cà chua xào trứng vào trong chén của cô vừa hỏi.
Khương Thịnh Hi lại cúi xuống tiếp tục ăn.
"Làm gì có phụ nữ nào không thích váy cưới?"
Hắn không nói thêm gì, lại gắp thêm đồ ăn cho cô.
.....
... "A... Đừng..."
Khương Thịnh Hi nằm sấp trên giường để mặc tên đàn ông phía trên tuỳ ý làm bừa.
Môi người đàn ông lướt trên sườn lưng xinh đẹp của cô, rồi lướt xuống mông cô. Tôn thờ hôn lên đường cong mê hoặc.
Khương Viễn Tước lại lật cô lại, cúi xuống ngậm lấy môi cô, nhào nặn trong miệng mình. Mùi cam Neroli ngay lập tức chiếm lấy hô hấp của người đàn ông. Mũi hắn, môi hắn đều quấn quýt lấy cô không rời.
Nụ hôn của hắn lúc nào cũng mãnh liệt như thế, chiếm lấy lý trí của cô, làm cơ thể Thịnh Hi thổn thức.
Hắn say đắm người con gái dưới thân mình, vẻ mặt của cô, tiếng kêu của cô, thân thể của cô hắn đều muốn sở hữu cả đời này.
"Thịnh Hi, sáng nay chị nói chị không có gì để tin em phải không?"
Giọng người đàn ông trầm đục vang lên giữa phòng ngủ.
Thịnh Hi ngẩng đầu nhìn hắn, không hiểu vì sao đột nhiên hắn lại nhắc chuyện này.
Khương Viễn Tước bỗng dưng cầm lấy tay cô đặt lên lồng ngực mình.
"Em không có gì để chị tin em cả. Em chỉ có thứ này cho chị thôi."
Giọng hắn khàn khàn, đôi mắt xanh dán vào gương mặt cô.
Thịnh Hi bị bất ngờ. Nơi cô đặt tay lên, Thịnh Hi có thể cảm nhận được nhịp đập đều đặn trong lồng ngực trái.
Khương Viễn Tước vẫn giữ chặt tay cô, cúi xuống hôn lên vành tai tinh xảo của cô thâm tình nói.
"Thịnh Hi, chỗ này chỉ đập vì chị mà thôi."
Nơi nào đó cũng tại lồng ngực cô rung lên, nó lại đập liên hồi. Trong đêm tối cô vẫn có thể nhìn rõ đôi mắt màu xanh ngọc lam thâm tình nhìn mình.
Không được Khương Thịnh Hi, người này là em trai mày!
Tiếng gọi cảnh báo lại vang lên trong tiềm thức của cô.
Dưới ánh trăng sáng cơ thể cô là bức tranh nghệ thuật của tạo hoá, quyến rũ đôi mắt người đàn ông. Khương Viễn Tước giờ đây đã tràn ngập lửa tình, nhanh chóng đi vào cơ thể cô.
Đêm với hắn thật là ngắn ngủi. Làm sao đủ để hắn ôm lấy cô.
"Uh..."
Khương Thịnh Hi ở phía dưới chịu đựng sự đòi hỏi cực hạn của hắn.
Thân thể cứng rắn liên tục quấn lấy cô, siết thân thể nhỏ nhắn vào người mình. Mùi hương gỗ dần chiếm lấy hô hấp và thân thể cô làm cho cả người Thịnh Hi giờ đây chỉ toàn mùi hương của hắn.
Phần thân dưới hai người hoạt động kịch liệt và ướt đẫm. Thân thể trắng trẻo của cô đã chuyển đỏ vì kích tình. Người đàn ông mải mê nhìn ngắm dáng vẻ Thịnh Hi không rời.
Trong bóng tối, cơ thể màu bánh mật của Khương Viễn Tước giam giữ lấy cơ thể mềm mại của cô, tạo ra hình ảnh thật hoàn mỹ.
Sau khi hoan ái kết thúc, Viễn Tước ôm cô vào lòng, nhìn ngắm dung nhan khi ngủ của cô.
Hắn đã ấp ủ xây toà lâu đài này từ rất lâu. Đây là toà cung điện trong trí tưởng tượng của hắn. Khi mọi thứ hoàn thành xong đều rất đẹp nhưng chỉ thiếu đi cô, toà lâu đài này liền không hoàn hảo.
Hắn muốn cùng cô ở nơi này mãi mãi.
***************
Sáng sớm, Khương Thịnh Hi dậy sớm hơn thường lệ. Khi cô mở mắt tỉnh lại đã không thấy người bên cạnh đâu. Cô nhìn quanh căn phòng ngủ rộng lớn không một bóng người.
Thịnh Hi mệt mỏi bước xuống giường tìm áo choàng ngủ, che đi thân thể đã đầy ấn ký của hắn.
Bên ngoài trời chỉ mới hừng sáng, nắng còn chưa lên mà Khương Viễn Tước đã dậy rồi sao?
Cô ló đầu ra khỏi cửa phòng ngủ, cả một dãy hành lang rộng lớn đều không có ai. Thịnh Hi vốn đã quen ở Khương gia, người hầu đi lại khắp nhà. Còn ở đây lại quá yên tĩnh.
Đến giờ Thịnh Hi hình như vẫn chưa đi thăm quan hết lâu đài này.
Trên dãy hành lang này ngoài trừ phòng ngủ của Khương Viễn Tước nằm ở cuối. Còn một căn phòng khác ở bên phải dãy hành lang. Thịnh Hi khá ấn tượng với cánh cửa của căn phòng đó. Cánh cửa tuy chỉ làm bằng gỗ nhưng hình ảnh hoa mỹ nhân được khắc trên bề mặt rất tinh xảo.
Cô chợt nhận ra cánh cửa hoa mỹ nhân đang hé mở.
Thịnh Hi đi ngang qua, tò mò nhìn vào bên trong.
Bên trong căn phòng được sơn hai màu chủ đạo, trắng và xanh rêu. Với những ô cửa sổ lớn nhìn ra khuôn viên của toà lâu đài. Khắp cả phòng để đầy các dụng cụ vẽ tranh.
Những tấm vải toan trắng xếp gọn gàng thành một hàng dưới đất. Theo thứ tự kích thước từ nhỏ đến lớn. Trên ba cái tủ gỗ thấp, kê sát trước ô cửa sổ lớn để hàng loạt những chiếc lọ nhiều màu chứa đủ loại cọ vẽ lớn nhỏ. Hai bên cửa sổ là hai kệ gỗ cao treo đầy tuýt màu sơn dầu. Các giá vẽ thì dựng rải rác trong phòng.
Thịnh Hi nhìn thấy người đàn ông ngồi ở trung tâm căn phòng. Bàn tay điêu luyện của Khương Viễn Tước uyển chuyển lướt trên tấm vải toan. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu lên tấm lưng trần rộng lớn của hắn. Ẩn hiện vài vết sẹo mờ mờ.
Đó là vết thương mà cha cô đã đánh hắn. Mỗi khi lên giường cùng Khương Viễn Tước, mỗi lần ôm hắn cô đều cảm nhận được những vết sẹo mờ trên vai và lưng hắn.
Khương Dao Quang rất nóng tính. Ngoài cô ra, ở trong nhà Vệ Thành và Viễn Tước đều từng bị đánh. Nhưng Vệ Thành rất thuận ý cha cô nên khi lớn anh cũng không bị cha đánh nữa. Nhưng Khương Viễn Tước thì khác. Hắn luôn sống theo một cách chống đối với cha cho nên rất nhiều lần bị cha đánh.
Thái độ chăm chú của Khương Viễn Tước đặt toàn bộ vào bức tranh của mình. Vì quá tập trung nên hắn không biết có người đang nhìn lén.
Thịnh Hi ngạc nhiên chậm rãi bước vào phòng, nhìn bức tranh đặt trên giá vẽ ở đối diện cửa. Đây là một bức tranh đã hoàn chỉnh.
Thì ra Khương Viễn Tước biết vẽ tranh thật sao? Cô không ngờ được điều này.
Cô chưa từng nghĩ loại người phóng túng như hắn lại yêu thích nghệ thuật. Hơn nữa lại vô cùng xuất sắc như thế.
Bức tranh trước mặt cô vẽ lại ba người phụ nữ đang chơi bài cùng nhau. Bức tranh này được vẽ theo trường phái hậu ấn tượng, thể hiện sự sắc xảo trong pha trộn màu sắc. Không gian của bức tranh nhấn mạnh sự "giả tạo" của những quý bà giàu có. Ba người phụ nữ không hoàn toàn tập trung vào ván bài, mà dáng vẻ đang cố khoe ra những món trang sức trên người mình.
Một bức tranh sống động thu hút ánh mắt người khác dán chặt vào nó.
Nhưng mà nét vẽ của bức tranh này có phần quen thuộc.
"Chị dậy rồi sao?"
Giọng nói phát ra từ phía sau làm cô giật mình lùi một bước, liền đụng phải lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Xoay mặt lại đã chạm phải đôi mắt xanh như vùng biển caribbean. Cô không thể không thừa nhận đôi mắt của người đàn ông này có thể làm lạc lối linh hồn của bất kỳ phụ nữ nào.
"Tôi... Mới dậy..."
Đột nhiên cô lắp bắp.
Mỗi khi Khương Viễn Tước vẽ tranh hắn đều không quan tâm đến mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình. Dù cho chuyện gì xảy ra cũng đều không thể làm hắn ngừng vẽ. Nhưng khi nãy hắn nghe thấy mùi hoa cam Neroli thoảng đến mũi hắn. Làm cho Khương Viễn Tước đang vẽ cũng phải dừng lại.
Khương Viễn Tước kề sát mặt mình vào mặt cô khẽ quan sát.
"Sao chị đỏ mặt vậy?"
Thịnh Hi ngay lập tức sờ lên má mình rồi chối.
"Làm gì có."
Cô cảm thấy giống như mình vừa làm chuyện gì lén lút vậy.
Thịnh Hi vội lấy lại bình tĩnh, mở miệng hỏi hắn.
"Những bức tranh ở đây đều do cậu vẽ à?"
Người đàn ông nhìn cô gật đầu.
"Đúng vậy."
Cô lại xoay người, nhìn bức tranh lúc nãy, nhỏ giọng đánh giá.
"Thực sự rất đẹp. Cậu vẽ đẹp lắm."
Đây là lời thật lòng của cô. Nhìn những bức tranh này đủ thấy hắn có tài năng thiên bẩm thế nào.
Trên môi người đàn ông ẩn hiện một nụ cười rất sâu. Lần đầu tiên, Khương Viễn Tước nghe thấy cô khen hắn.
"Chị quá khen rồi."
"Con người tôi trước giờ không dành lời khen dư thừa nào đâu. Tranh của cậu rất đẹp. Đó là sự thật."
Cô liếc mắt qua hắn, nghiêm túc lên tiếng.
"Thịnh Hi..."
Đột nhiên Khương Viễn Tước gọi tên cô rồi nhào đến hôn cô làm Thịnh Hi không kịp phản ứng.
Thân thể cô bị hắn túm chặt vào ngực, đôi môi mỏng cắn mút đôi môi ngọt ngào của cô. Hơi thở người đàn ông quấn quýt lấy cô.
Thịnh Hi vội chống tay lên ngực hắn.
"Nè...ưm... Cậu làm gì vậy?"
Thấy hắn càng lúc càng suồng sã, cô vội chặn môi hắn lại.
"Không được... Tôi phải đi bây giờ. Đường đến công ty rất xa. Nếu không đi sẽ trễ."
Nghe cô nói thế, Khương Viễn Tước mới luyến tiếc buông cô ra.
"Được rồi, vậy chị mau thay đồ đi."
Thịnh Hi vội kéo áo ngủ của mình lại rồi nhanh chóng thoát khỏi phòng trước khi tên đàn ông này đổi ý.
*****************
Khương Thịnh Hi đang làm việc trong văn phòng mình thì bất ngờ Nhiếp Vân Hạo gọi đến. Anh muốn mời cô đi ăn trưa. Cô đã đồng ý.
Thịnh Hi muốn nhân cơ hội này nói rõ với anh. Sáng nay anh vẫn đều đặn gửi hoa tới. Dù cô đã nhiều lần bảo anh đừng gửi. Anh như vậy cô càng cảm thấy mình không phải.
Đến buổi trưa, Thịnh Hi hẹn Vân Hạo ở một nhà hàng gần toà soạn. Vừa thấy cô tới, Nhiếp Vân Hạo liền đứng lên kéo ghế cho cô.
"Cám ơn anh."
Cô lịch sự đáp.
Nhiếp Vân Hạo đưa tay gọi phục vụ. Sau khi hai người gọi món xong, anh lôi từ dưới gầm bàn lên một chiếc hộp nhung lớn màu đỏ sậm, đặt trước mặt cô.
Thịnh Hi ngạc nhiên nhìn anh.
"Đây là..."
"Em mở ra thử xem."
Anh cười nói.
Cô mở ra, bên trong chiếc hộp là một cái lắc tay đính kim cương. Cô biết món trang sức này, đây là chiếc lắc tay tình yêu.
Nhiếp Vân Hạo khẽ quan sát cô.
"Đẹp không?"
Thịnh Hi nhìn lên anh, mỉm cười.
"Đẹp. Nhưng mà..."
Cô đóng nắp hộp lại rồi đẩy về phía anh.
"Em không thể nhận được."
Cô biết khi một người đàn ông muốn theo đuổi một người phụ nữ, anh ta sẽ muốn mua những món quà tặng cho cô ấy.
"Đừng vậy, nếu em không nhận sẽ làm anh buồn đấy."
Anh thấp giọng đáp.
"Em xin lỗi nếu làm anh buồn."
Cô ánh mắt cứng rắn nhìn anh.
"Thịnh Hi, anh mua món quà này lúc anh đi công tác, vừa nhìn thấy nó trong một buổi đấu giá anh liền nghĩ đến em nên đã nhất quyết mua bằng được. Đây là tấm lòng của anh."
Nhiếp Vân Hạo vẫn rất kiên trì với cô.
Thịnh Hi trước đó nếu như nghe anh nói thế sẽ cảm thấy rất áy náy. Sẽ câu nệ mà nhận món quà của anh.
Nhưng lần này Thịnh Hi không thể tiếp tục mềm lòng nữa.
"Em rất xin lỗi nhưng em không thể nhận tấm lòng của anh. Em đối với anh chỉ là bạn bè thôi. Nên em mong anh đừng làm em khó xử."
Cô vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Người đối diện có hơi ngạc nhiên nhìn cô. Đôi lông mày của Nhiếp Vân Hạo chau lại. Anh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng.
"Thịnh Hi, chẳng lẽ em đã có ai rồi sao?"
Anh vừa hỏi xong tự dưng Thịnh Hi cảm thấy chột dạ. Cô cũng không biết vì sao mình lại chột dạ. Và rồi trong đầu cô hiện lên hình ảnh của Khương Viễn Tước.
Sao cô lại nghĩ đến hắn? Cô gấp gáp xua tan hình ảnh người đàn ông kia trong đầu.
"Không có. Sao anh lại hỏi vậy?"
Cô phủ nhận.
Anh lại nhìn chằm chằm cô.
"Vì em chưa từng từ chối anh thẳng thừng thế này."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.