Lâm Phong không thích ăn nói mạnh miệng, Bắc Thần Thiên biết tínhcách của nàng, lại rất tò mò, Ân gia lão đầu tính tình vừa thối lại vừacứng, nàng thật có biện pháp có thể bắt bọn hắn mở miệng sao?
“Ngươi cứ thẳng tay, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm.” Trong đôi mắt đẹp, ánh mắt lộ ra tia cười lạnh nhạt toan tính đưa mắt nhìn, nữ nhânnày thật là khiến người ta kinh ngạc.
Lâm Phong mang theo nụ cười quỷ dị không nói hai lời tiến lên haibước, Thiên Hoang Nhẫn cầm ở trên tay, đột nhiên ánh đao chợt lóe, nàngtiến tới Ân Môn lão gia tử lúc này đang được bầy con cháu vây quanh bảohộ chém bay tứ chi, chọc mù hai mắt, cả người ông ta đã biến thành mộtcây nhân côn. (nhân côn: gậy người)
Lúc này đám người Bắc Thần Thiên vốn quen thuộc chém giết cũng khôngkhỏi toát ra một tia lạnh thấu xương từ đáy lòng. Trời ạ! Lần này Điệnhạ mang về một nữ nhân đến tột cùng là cái dạng gì a! Vừa đẫm máu vừangoan lạt, không biết trong óc đang suy nghĩ cái gì, dĩ nhiên bọn họ đãâm thầm coi Lâm Phong là “Ác ma”, cho nên cũng không dám hỏi nàng rútcuộc có dụng ý gì.
Bắc Thần Thiên nhếch lông mày, hắn vốn tưởng rằng Lâm Phong sẽ khuyên nhủ thuyết phục họ, ai ngờ Lâm Phong lại ngại phiền toái, so với tưởngtượng của hắn còn tàn nhẫn độc ác hơn, thật là một người nguy hiểm!
Mà mục đích của Lâm Phong hiển nhiên cũng không phải là để Ân lão đầu mở miệng, điểm mấu chốt là: người biết sự tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-giang-son/1974629/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.