Ám sát, phần lớn là vào lúc ban đêm, mà lúc này lại là thời điểm giữa trưa mặt trời chói lòa. Một đội binh lính bao vây nghiêm nghiêm thựcthực ở cả tẩm cung của hoàng đế, ngay cả một con kiến cũng không vàođược. Bắc Thần Thiên dự tính thời điểm ám sát lúc giữa trưa thế nàykhông khỏi có chút khó khăn.
Vương thái y chịu trách nhiệm kê thuốc cho hoàng đế, lúc này ôm hòmthuốc mang theo mạng che mặt tiện để che nắng đi vào trong tẩm cung.
“Thái y, gần đây hoàng thượng gặp ác mộng liên tục mới để cho ôngtiến cung, mong thái y chiếu cố ngài.” Thị vệ Trần Thuật một lòng trungthành đối với hoàng đế, nhìn thấy chủ tử biến thành bộ dạng này, cảngười hắn cũng tiều tụy đi không ít, trong lòng thực khó chịu.
Vương thái y gật đầu, thanh âm có chút khàn khàn: “Đi xuống đi.”
Bọn thị vệ biết thái y khi chuẩn đoán bệnh không cho người khác ở bên cạnh, thủ vệ nhanh chóng lui ra, cả tẩm cung rất mau im ắng, chỉ cònlại hai người là Vương thái y và hoàng đế.
Người mà mấy ngày trước đây thần thái sáng láng, hôm nay ở trêngiường, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm không chút sức sống, ngây ngốcnhìn vách tường, đây chính là hoàng đế của Bắc Thần sao? ‘Vương thái y’cười lạnh một tiếng, đến gần bên giường, đem sắc thuốc đổ vào bát sứ đầu giường, bưng đến trước mặt hoàng đế.
“Hoàng thượng, thỉnh uống thuốc.”
Hoàng đế si ngốc nhìn chén thuốc rồi ngó chừng hắn tựa như đã hoàn toàn điếc, căn bản không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-giang-son/1974610/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.