Lâm Phong nhanh chóng xuất hiện ở đầu ngõ, thấy chung quanh cũngkhông có chỗ ẩn nấp, thầm mắng Bắc Thần Thiên ngu ngốc, không thể làmgì khác hơn là trở mình phi thân lên đầu tường lộ ra nửa đầu quan sát.
Không bao lâu, Bắc Thần Thiên và mấy người hiến nghệ nhanh chóng hiện lên ở giữa ngõ hẹp, cái hẻm u ám sâu thẳm, bọn lính đuổi bắt lại khôngnghĩ được nhiều như vậy, tất cả chạy vọt theo vào.
Phi~~~! Không có đầu óc!
Lâm Phong phỉ nhổ mấy tên kia một lát, cũng không quên quan sát bốnphía chung quanh, phòng ngừa có phục binh, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạnnhất! Đợi chờ trong chốc lát không thấy ai đến, nàng liền nhảy khỏitường, bên trong đã truyền đến vài tiếng kêu thảm thiết, không bao lâumấy tên quan trên đầu chảy máu, rối rít chạy trốn mà không trốn được.
Lâm Phong lạnh lùng cười, rút ra thanh tiểu chủy thủ tùy thân mangtrên tay, chặn ở đầu ngõ hẻm, một đao một cước một người, quả thật làmột người đã đủ giữ quan ải, vạn người không thể khai thông rồi! (táo:cái này giải thích cho ty nào thấy khó hiểu: cái hẻm nhỏ hẹp, chỉ cầnmình LP và thanh tiểu chủy thủ là đủ trấn giữ không cho bọn lính chạythoát)
Lúc này trên đường đã không có người, nào ai sẽ tới xem bọn họ đạikhai sát giới? Bất quá trong chốc lát, bên trong không ai đi ra nữa, Lâm Phong kiểm tra thi thể, tại yết hầu của một tên chưa chết hẳn đâm thêmmột đao mới hướng phía trong tìm kiếm.
Hẻm nhỏ không dài, nàng đi chưa được bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-giang-son/1974587/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.