Chise nhìn vào mảnh giấy chứa các kí tự chữ số khó hiểu, rồi vò vò đầu khiến cho nó rối tung lên. Cô phốc lên chiếc giường trải đệm màu xanh lá, đưa tờ giấy ngang tầm mắt mình, lại thở dài. Từng câu nói của Toji lúc ở bệnh viện cứ vang vọng trong đầu cô.
"Toji này, tại sao lúc nào những người bị giết luôn luôn tự tạo ra một mật mã khó hiểu như thế nhỉ? Chi bằng cố gắng với lấy một thứ gì đó rồi viết tên của người đã giết mình không phải nhanh hơn à?"
"Chise ngốc quá. Nếu như người đó thật sự viết tên của kẻ sát nhân mà bị phát hiện, tên sát nhân ấy sẽ hủy nó mất. Thậm chí còn dùng nó để hại những người vô tội."
"Vậy đây lại là tên của một nhân vật trong truyện của cậu à? Tên của kẻ sát nhân ấy?" - Chise vẫy vẫy tờ giấy có mật mã mà cậu vừa đưa cho mình, lơ đễnh hỏi.
"Không phải." - Toji lập tức phản bác. - "Đây chính là lời trăn trối của nhân vật dành cho một nhân vật khác."
Chise tròn xoe mắt ngạc nhiên.
"Hế? Trăn trối á? Trăn trối gì ngắn thế?"
Toji nhìn cô, cố gắng nén tiếng cười phát ra. Điều đó khiến mặt cậu nhăn nhó trông thật khó coi.
"Điều quan trọng không phải là dài hay ngắn, mà là nhân vật đã muốn nói điều gì. Mà cậu thử nghĩ xem, lúc sắp chết rồi thì còn sức đâu mà viết cho dài chứ."
"Ơ? Thế à?"
Sau khi rời bệnh viện và về nhà, Chise đã dùng rất nhiều cách để tìm lời giải càng sớm càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-dom-dom/43575/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.