Câu chuyện bắt đầu trong thời kì đen tối của đế quốc Đại Ngụy, tiên hoàng hoang dâm, quyền thần tranh đấu , chính sự đổ nát, dân chúng khốn khổ nghèo túng. Một hồi đảo chính huyết tẩy hoàng cung, vị Vệ Lãnh Hầu lạnh lùng lãnh huyết tự tay chém đầu thiên tử, tắm máu đại điện. Hắn điềm nhiên chọn ra một đứa bé gầy nhỏ yếu ớt giữa đám con cháu hoàng tộc đang run rẩy quỳ gối trên mặt đất – một hoàng tử thất sủng yếu nhược lên làm tân hoàng Đại Ngụy. Một hoàng đế bù nhìn được đặt trên long ỷ để chặn miệng đám quần thần – một kẻ đại quyền thần giết vua tiếm ngôi – hai kẻ tưởng chẳng liên quan lại xây nên một câu chuyện tình yêu ngọt ngào.
Vị thiên tử mang mối thù giết cha diệt tộc lại hết sức thức thời, ngoan ngoãn quỳ gối vuốt mông ngựa kẻ thù của mình. Hắn đã đánh động vị Thái phó lạnh lùng tàn nhẫn bằng đôi mắt trong sáng linh hoạt, gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, giọng nói mềm mại leo lắt và bằng một chén trà mứt táo. Tiểu hoàng đế ngọa hổ tàng long, Thái phó vì đám Phiên vương gây loạn nổi giận đùng đùng đến mức muốn giết người nhưng khi bước ra từ tẩm cung Hoàng đế thì chỉ còn vẻ thoải mái thản nhiên làm đám nô tài ngạc nhiên long tròng mắt. Từ lâu trong cung đã có lời đồn rằng vị thiên tử ngồi trên ngai cao kia là kẻ thiên tài, nên khi bắt gặp đứa nhỏ này nhìn mình mà đũng quần dựng lều, Vệ Lãnh Hầu liền cảm thấy mờ mịt, hắn tức giận nhưng sâu trong lòng cũng không thấy chán ghét. Tiểu hoàng đế nhu thuận, dịu dàng, chân chó nịnh nọt khiến Vệ Lãnh Hầu ăn dưa bở tưởng người trong mộng của tên vua bù nhìn này là mình.
Con người một khi đã ấn tượng với cái gì thì sẽ luôn để ý đến thứ đó, Thái phó đại nhân cũng không hề ngoại lệ, không biết từ lúc nào hắn đã chìm đắm trong giọng nói mềm mại, trong hương táo ngọt ngào, trong ánh mắt trong veo của vị thiếu niên thiên tử . . . Hắn từng cố gắng vùng vẫy, cố gắng kiềm hãm tâm ma của bản thân . . . nhưng đều vô ích, dường như thứ gì đó đã len lỏi vào cốt tuỷ không thể xoá nhoà. Liệu tình cảm của họ sẽ ra sao?