Trong lòng Vệ Lãnh Hầu biết tỏng miệng lưỡi đứa trẻ này trơn tuột, cũng lười đôi co với hắn ta, bèn lệnh cung nữ mang nội sam đến cho tiểu Hoàng đế thay.
Niếp Thanh Lân nhận lấy nội sam, liếc mắt nhìn Thái phó đại nhân cũng đang thay y phục. Nàng kiếm cớ hơi lạnh nhưng không cho thị nữ hầu hạ, chỉ cấp tốc buông màn giường xuống thay.
May là nội sam dùng cho mùa đông chất vải mềm lại dày, hơn nữa y phục của Vệ Lãnh Hầu rất lớn, khoác lên người như một cái bao bố, không lộ ra sơ hở nào.
đang lúc thay y phục, cơm nước đã được bưng vào.
Chỉ là bưng cơm nước vào không chỉ có Lưu tổng quản và hạ nhân mà còn có một vị thiếu nữ xinh xắn đương tuổi xuân, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo là nụ cười ngọt ngào: “Thiếp nghe nói Thái phó giục ngựa đi chơi, nghĩ rằng sau khi hồi phủ nhất định sẽ rất lạnh, nên đã chuẩn bị một chén canh trùng thảo hầm với xương heo từ sớm. Thiếp vẫn luôn trông chừng không dám ngủ, ngài vừa trở về nên thừa dịp còn nóng thiếp mang tới luôn.”
nói xong, liền giơ lên một chiếc khay vuông, bên trên bày một chén sứ nhỏ màu chu sa đang tỏa ra mùi thơm vấn vít.
Giai nhân tri kỷ thế này, Niếp Thanh Lân cách màn cũng còn ngửi thấy mùi thơm, thế nhưng mặt mày Vệ Thái phó lại lạnh dần xuống.
không đợi mỹ nhân bước tới gần, hắn liền quát Lưu tổng quản phía sau nàng ta: “Hương nhi mới vừa vào phủ, không hiểu quy củ của Vệ phủ, chẳng lẽ ngươi cũng mới vào phủ sao? Thiếp thất chưa được triệu đến, sao có thể tự ý vào phòng bản Hầu?”
Lưu tổng quản ngược lại là một nô tài hiểu chuyện, lập tức cúi đầu nhận sai với Thái phó, nhưng trong lòng lại nghĩ: Tiểu thư đích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-de-vuong/43590/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.