Hôm nay là ngày hưu mộc không thượng triều, nhưng Ngô Các lão cầu kiến. Ngô Cảnh Lâm là phu tử vỡ lòng của Niếp Thanh Lân, đương nhiên nàng không thể cự tuyệt, liền tuyên gặp ở Tuyên Trúc thư phòng.
Trước kia đều là gặp mặt trên triều đình, hiện tại nhìn kỹ lão nhân gia tựa hồ già đi rất nhiều so với mấy năm trước. Đôi mắt quắc thước giờ đây đã bị bao phủ đầy những nếp nhăn.
“Thần Ngô Cảnh Lâm bái kiến Hoàng thượng, vạn tuế vạn vạn tuế”. Đối với lão sư lấy đại lễ hướng mình, Niếp Thanh Lân liền vội vàng miễn lễ, cũng truyền Nguyễn công công ban ghế tọa.
Ngô các lão sau khi ngồi vào chỗ của mình, chậm rãi hướng hoàng thượng nói: “đã phiền Hoàng Thượng tốn tâm qua đây gặp vi thần.”
Niếp Thanh Lân mỉm cười: “Lúc trước cũng ở nơi này phu tử đã giúp trẫm và các vị hoàng huynh tăng cao thêm kiến thức, và cũng tại căn phòng này đã lạy bức họa của Đại Thành chí thánh tiên sư, và cũng tại đây mỗi ngày phu tử ngày ngày vì trẫm mà giải thích, lý giải kinh thư. Mỗi lần tới đây, liền cảm giác như được quay về những ngày tháng trước kia, thật làm cho người ta hoài niệm.”
Ngô các lão cũng bị căn phòng này gợi lên vô hạn hoài niệm. Nếp nhăn dưới ánh mắt hơi hơi hiện lên hơi nước: “Cuộc đời của lão đây nhận vô số đệ tử, mặc dù không dám nói mở khắp thiên hạ, nhưng môn sinh không có năm trăm cũng có hơn ngàn. Dạy nhiều, lòng cũng sinh cảm khái, vi sư như người thợ điêu khắc ngọc, mỹ ngọc hiếm có đương nhiên khó cầu. Ngẫu nhiên gặp phải một đệ tử thiên tư hơn người liền cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-de-vuong/2473135/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.