Chuẩn bị lễ vật thật sự là một chuyện rất đau đầu, nhất là người thu lễ lại là người phú khả địch quốc, trân bảo hiếm thấy muốn lúc nào cũng được, mỹ thiếp trong nhà như mây, người như vậy sẽ thiếu cái gì đây?
Sau khi Niếp Thanh Lân quay lại cung Phượng Sồ, lục mấy món đồ mà Đan ma ma vừa lấy ra, buồn rầu cuốn lọn tóc. Mấy vật đáng giá cầm được đều là đồ hải ngoại mà Thái phó đại nhân cung cấp. Nếu bán thật, mượn hoa hiến phật như vậy thì không còn thể diện hoàng gia rồi.
Niếp Thanh Lân trái lo phải nghĩ, chỉ có thể vậy thôi. Đúng lúc ấy, Tiểu Trầm hậu tìm đến chỗ mình chơi, thị nữ bên người bưng lên một cái làn đựng đồ may vá, bên trong là mấy tác phẩm hoàn thành một nửa.
Niếp Thanh Lân thấy dáng vẻ xe chỉ luồn kim của tiểu Trầm hậu, đôi mắt sáng ngời, trong lòng tự nhủ nếu có thể tự tay thêu một tác phẩm, bỏ chút tâm huyết coi như là một lễ vật không tồi. Nghĩ như vậy, liền dặn Đan ma ma cầm một khối vải lụa tới, để cho tiểu Trầm hậu vẽ hoa văn rồi bắt đầu thêu theo.
Đáng tiếc Thập tứ hoàng tử Đại Ngụy từ nhỏ lục nghệ không tinh, kỹ năng thêu thùa hoàn toàn không hề có chút tài năng nào. Lúc trước châm pháp phóng khoáng may “Giày thần” cũng không phải là hư danh. Sau khi tiểu Trầm hậu kinh hãi, lại không thể làm tổn thương tự tôn công chúa, chỉ có thể lẩm bẩm nói: “Cây kim cũng có đầu nhọn, có thể dùng làm hung khí. Có phải vì thế nên trong am không cho may vá?”
Đế cơ Vĩnh An công chúa xấu hổ cười cười, cúi đầu nhìn của mình, lại nhìn đồ tiểu Trầm hậu chuẩn bị, đúng là hai hoa văn hai con vật khác nhau, có hơi nản chí.
Tiểu Trầm hậu cảm thấy thân là con gái phải tinh thông nữ công, ngồi trong phòng xe chỉ luồn kim nhất định có thể tăng thêm vẻ hiền thê. Thấy muội muội của chồng vì thân thế phức tạp, thiếu khuyết kỹ năng thiết yếu bên người để biểu hiện sự hiền đức cũng âm thầm sốt ruột. Vì vậy lại thay đổi kiểu dáng đơn giản, để cho Niếp Thanh Lân luyện tập thêu theo.
Những ngày này không biết Thái phó đại nhân đang bận cái gì, mấy ngày liền không ngủ trong tẩm cung của mình. thật ra như vậy thì nàng sẽ có cơ hội thong thả thêu xong đai lưng. Tập trung tinh thần một lát, cuối cùng Niếp Thanh Lân ngẩng đầu lên hoạt động bả vai cứng nhắc của mình, nhìn kỹ đại tác phẩm, tốn mấy ngày đêm, cũng coi như thêu ra được một đai lưng kiểu dáng chỉnh tề, kết hợp với sáu viên đại minh châu to bằng móng tay cái, cũng coi như quý khí bức người.
Niếp Thanh Lân đặt đai lưng lên bàn trà, cái đầu nhỏ xoay tới xoay lui nhiều góc độ khác nhau nhìn kỹ, nếu như không nhìn kỹ mấy chỗ thêu lệch đường, thì bức thêu Giao Long ‘Cỡi Lân’ bên trên cũng coi như uy phong lẫm liệt. Cuối cùng xem đủ rồi, Niếp Thanh Lân thỏa mãn ngã xuống giường êm, chân vắt chéo, cầm một quả táo cho vào miệng cắn. đang vui vẻ lăn trên giường, đột nhiên nhớ ra cái gì, lại bắt đầu ngồi dậy, lấy hộp gỗ lim bọc gấm tơ vàng trên giá sách xuống, đặt đai lưng vào trong, lúc này mới hài lòng đóng lại.
Nhưng mấy ngày nay ngay cả ban ngày cũng không nhìn thấy Thái phó, Niếp Thanh Lân không khỏi tò mò, liền hỏi Nguyễn công công, nhận được câu trả lời là: Hình như người nhà Thái phó đến, chắc là đang bận tiếp khách.
Sinh nhật Thái phó vào ngày cuối cùng của trời thu, ngay sau đó là mùa đông giá rét. Lúc sáng sớm như có thể cảm nhận được cái lạnh kinh người ở bên ngoài, Vĩnh An công chúa cuốn trong cái chăn ấm lười rất lâu trên giường mới đứng dậy để Đan ma ma thay quần áo. Những áo mỏng đều được là qua, mặc trên người cảm thấy thoải mái dễ chịu ấm áp. Hôm nay nên mặc quần áo nào đây? Vĩnh An công chúa bỏ ra công sức cả buổi, cuối cùng quyết định chọn cái váy màu vàng có hoa văn là đôi bướm đang múa lượn có vân như mây uốn lượn, lúc đi đường, làn váy sau lưng như là nước gợn lăn tăn, rất mê người.
Sau đó liền ngồi trước gương chải vuốt trang điểm, tầng phấn trắng mỏng làm cho khuôn mặt vốn đã trắng mịn lại càng rực rỡ như trân châu, điểm một chút son, chọn một ít dầu phấn hoa chải tóc thành kiểu khác ngày thường. Mỹ nhân thanh tú động lòng người liền hiện lên trong kính.
Sau khi soi gương thì giống như bình thường, sáng sớm ăn đậu đỏ, trứng, dừa cuốn sen ngon ngọt đến mức không mở nổi miệng, cơm trưa là canh vịt bắp non rất ấm bụng. Sau giờ ngọ thì đọc sách giải trí, thời gian trôi qua chậm như rùa, khi ngày chuyển dần tối thì một ngày đã đi qua.
Thế nhưng mãi cho đến khi hoàng hôn phía tây buông xuống cũng không thấy thân hình cao lớn xuất hiện ở cửa cung.
“Công chúa, bên ngoài thật sự rất lạnh, nếu ngài cảm thấy trong phòng ngột ngạt, nô tài lập tức đẩy ra một cửa sổ nhỏ, ngài không thể ngồi trong gió lạnh như vậy được!”
Đan ma ma nhìn công chúa đang ngồi trên ghế trúc trong vườn ngự uyển, lo lắng nói. Niếp Thanh Lân ôm chặt con mèo mềm mại ấm áp đang cuộn thành một quả cầu nhung trong ngực, làn mi cong mảnh rũ xuống hơi rung run: “Sau bữa cơm chiều có hơi no, đi đi lại lại trong sân nhỏ lại thoải mái rồi. Đan ma ma, giúp Bản cung trải đệm giường, hôm nay có chút mệt mỏi, muốn ngủ sớm.”
Nằm trong áo gấm ấm áp, Niếp Thanh Lân đột nhiên cảm thấy buồn cười, hôm nay nàng làm sao vậy? Lại cho rằng câu nói đùa cùng trải qua ngày sinh nhật của Thái phó là thật. Dù Thái phó không tổ chức thọ yến, bạn bè tri kỉ hay giao du cũng không thể từ chối từng người được. Thân là người cầm quyền cao chức trọng, việc xã giao không phải một nữ tử trong hậu cung có thể hiểu được. Huống chi người nhà hắn đến, tất nhiên là phải ở cùng người thân rồi, hơn nữa… hắn có nhiều thị thiếp như vậy, thân là trượng phu sao có thể đẩy thị thiếp ra trong thọ yến sinh nhật?
Trước kia nàng cảm thấy, mẫu phi là do ở quá lâu trong nội viện, dáng vẻ trông mong ngóng đợi cô tịch trong bóng đêm thật sự quá ngu dại, thế nhưng cuối cùng, chính nàng cũng như vậy… thì ra đây là sự dày vò nung nấu… Mình thật đáng đánh, chuẩn bị ngóng trông cái gì đây?
Lo sợ không đâu một ngày, Niếp Thanh Lân quyết định đi ngủ sớm, ngủ để quên hết những chuyện ngu xuẩn trong một ngày nay của mình. Vì vậy lệnh cho Đan ma ma mang tới nước ấm, sau khi rửa sạch mặt mũi chân tay, trở lại ổ chăn nằm một lúc, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng đến.
Cảm giác ngủ rất lâu, nàng tự dưng thức dậy, phát hiện trong phòng không biết từ khi nào mà tràn ngập không khí vui mừng, khắp nơi đều là màu đỏ, thật giống hỉ đường trong Cát phủ, nhưng không bao lâu, lại biết thành màu máu, sền sệt trên sàn nhà giống như ngày cung biến. Mùi máu khó ngửi làm nàng ngừng thở, nhưng lúc mê mang đi về phía trước, lại phát hiện mình đứng một mình trên thuyền, xung quanh là cảnh cống mở ngày đó, hồng thủy ngập trời gầm thét xung quanh, nước lúc lên lúc xuống, chảy rất xiết, giống như chỉ trong chốc lát là sẽ lật tung con thuyền nhỏ. Nàng một mình lúng túng đứng trong thuyền, mặc kệ thân thuyền rung lắc, đột nhiên, nàng phát hiện dưới thân thuyền có một bóng đen cực lớn di chuyển, như mộtquái thú ăn thịt người mai phục dưới sóng to gió lớn, cất ra tiếng cười quái dị chói tai: “Ngươi không trốn thoát đâu, cuối cùng sẽ trở lại trong vòng tay của ta….”
Nàng muốn gọi người, gọi mẫu phi, gọi An Xảo Nhi, thế nhưng cuối cùng lại thốt ra một từ khàn cả giọng: “Thái phó!”
Thế nhưng sau khi kêu lên, như có lực gì kéo lấy nàng, muốn dẫn nàng vào vòng xoáy sâu không thấy đáy: “không! Buông ra… Thái phó cứu ta… Á!” Bất lực lẫn luống cuống làm nàng bắt đầu giãy dụa mạnh mẽ, nhưng tất cả cố gắng đều bị hai cánh tay thép giữ lại thật chặt.
“Tỉnh lại… Trứng gà, tỉnh!” một bàn tay lớn vỗ nhẹ gương mặt của nàng, lúc này nàng mới cố gắng mở đôi mắt chứa đầy nước, lại phát hiện mình bị nam nhân mắt phượng mày rậm kia ôm chặt trong ngực. Thấy nàng mở mắt ra, nam nhân mới nhẹ nhàng thở ra, hôn lên đôi má ướt của nàng: “Gặp ác mộng gì vậy? Ta gọi mà không tỉnh?”
Hỏi xong câu này, nhìn bé con trong ngực vốn đang mở to đôi mắt ngập nước nhìn lại từ từ khép lại, cũng không nói chuyện, chỉ là khuôn mặt nhỏnhắn cọ vài cái trên áo mình, làn mi ướt sũng rung lên, lại không có ý mở miệng nói chuyện.
Quả trứng gà này có lớp vỏ ngoài quá cứng, Vệ Lãnh Hầu biết rõ, bình thường nàng ngủ hay nằm mơ, tất cả đều là ác mộng. Mỗi lần như vậy đều xoay tới xoay lui bên cạnh mình, cái miệng nhỏ nhếch lên, nhưng cho tới bây giờ thì không hề nói mớ một câu nào.
Hôm nay đúng là hiếm thấy, biết mở miệng gọi hắn, tuy trong lòng cực kỳ vui mừng nhưng đồng thời cũng đau lòng, bé con đáng thương, mơ thấy cái gì mà bị dọa như vậy?
Trong lòng Thái phó biết, Trứng gà mạnh mẽ này dù dùng lực cũng không chịu mở, đổi lời nói: “không phải công chúa đã đồng ý cùng trải qua ngày sinh nhật với thần sao? Sao vừa mới lên đèn đã đi ngủ sớm? không phải là đã quên đấy chứ?”
Niếp Thanh Lân cuối cùng tỉnh lại, khàn giọng nói: “Vốn là không dám quên, chỉ cho là trong phủ bận rộn có lẽ Thái phó không thoát thân được, hôm nay trời lạnh liền đi ngủ sớm.”
Vệ Lãnh Hầu vuốt mái tóc dài của nàng, quay người gọi Đan ma ma: “Tối nay sương thu xuống, rất lạnh, đi lấy áo choàng lông chồn trắng mà mấy ngày trước bản Hầu sai người đưa tới đây, lại chọn một ít quần áo dày để công chúa thay.” Nghe nói như vậy, Niếp Thanh Lân trừng mắt nhìn, Thái phó muốn nàng đứng dậy thay quần áo sao? đã muộn như vậy, còn muốn đi đâu?
Đan ma ma làm việc nhanh nhẹn, lấy quần áo rất nhanh, Thái phó không mượn tay người khác, tự mình thay quần áo cho Vĩnh An công chúa, đợi khoác xong áo choàng lại thay giày cho nàng, xong rồi mới kéo nàng ra khỏi cung Phượng Sồ.
một cỗ xe ngựa với chiếc thùng xe được gia cố cứng cáp đã đợi ở cửa cung, sau khi Thái phó cùng công chúa lên xe, tiếng móng ngựa thanh thúy vang lên.
Đường không xa, vòng vo một lát liền đến nơi. Sau khi tiểu thái giám vung màn xe lên, Niếp Thanh Lân tò mò nhìn bốn phía, phát hiện đây lại là vườn rau vốn nên bỏ đi đằng sau thâm cung.
Năm đó triều Ngụy mới bắt đầu, tổ tiên triều Ngụy vì nhắc nhở con cháu đừng giẫm vào vết xe đổ Vận hầu tiền triều ham hưởng lạc, xa hoa dâm đãng làm mất nước, cố ý mở vườn rau này. Ngày bình thường không có việc gì thì mang theo Hoàng hậu cùng các hoàng tử, công chúa tới nơi này trồng rau, hoa quả đồ ăn ba bữa trong cung đều xuất phát từ chỗ này.
không biết tại sao đất nơi này không hợp, đồ ăn trồng ở đây không đủ thơm ngọt, sau khi tân hoàng đăng cơ, hạ lệnh đồ ăn đồ mặc được bên ngoài cung ứng, vườn này dần trở thành hoang phế bỏ đi.
Thế nhưng không biết từ lúc nào, ở đây là đất bằng, một giàn hoa vươn lên chiếm diện tích rất rộng. Chất liệu tạo nên giàn hoa này cũng đặc biệt, dùng sắt tinh để làm thành khung, bao bọc bên ngoài là thủy tinh óng ánh sáng long lanh như bảo thạch. Ban ngày đi vào, ánh mặt trời có thể rọi vào đó, lúc ra sẽ phát hiện hoa trong giàn chỉ có ở chỗ thiết mộc trên những dải núi cao nhất kéo dài nghìn dặm vùng nội địa Đại Ngụy, thiết mộc này ngăn nóng ngăn lạnh chịu được ẩm ướt, là một chất liệu hiếm có.
Từng phòng đều dựa theo điều kiện sinh trưởng khác nhau của hoa cỏ mà điều chỉnh độ ấm, có phòng ấm như lúc đầu hạ, có phòng nóng kinh người, không khí trong giàn hoa ẩm ướt, có có suối nước nóng không biết dẫn từ đâu tới, ầm ầm chảy dưới đường hầm được gia cố bằng gỗ cứng, nhè nhẹchảy xuôi.
Giàn hoa to như vậy cũng không cần đèn, nhưng khi nhìn lên khắp nơi đều có màu tím nhạt âm u nổi lơ lửng, những chỗ chiếu như có biển hoa mọc lên, là cảnh chỉ có thấy ở chốn tiên cảnh.
“Công chúa yêu hoa, nhưng đã sắp vào đông, thần liền mời người tay nghề giỏi, xây giàn hoa này, đến lúc đó dù là lúc tuyết trắng phủ đầy cũng không ngăn cản công chúa thưởng thức hoa bốn mùa.”
Lời Thái phó trầm thấp từ tính vang lên bên tai, Niếp Thanh Lân lại không có thời gian để biểu đạt lòng biết ơn, mấy con đom đóm phát ra ánh sáng tím bay đến gần nàng, thích ý vung đuôi trên áo chồn trắng của nàng, như điểm xuyết những hạt ngọc trai trên cỏ.
Vào thời tiết này, trên đất Đại Ngụy làm gì có đom đóm, toàn bộ côn trùng và hoa cỏ trong giàn hoa đều là hắn nhờ đệ đệ của mình dùng số tiền lớn mua ở hải ngoại chở tới đây.
Vệ Lãnh Hầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn chấn của Niếp Thanh Lân, lập tức cảm thấy công sức mấy ngày nay không hề uổng phí. Những chuyện tình yêu trong các loại tiểu thuyết ba xu quả nhiên đều là kĩ xảo của bọn tú tài nghèo kiết hủ lậu. hắn đường đường là Định Quốc Hầu, nếu muốn dỗ cho giai nhân trong lòng nở nụ cười, sao có thể làm theo những tiểu tử nghèo kiết xác này? Nghĩ vậy, trước kia đúng là đi đường vòng!
Cổ nhân thật sự không lừa ta, mấy quyển sách mục nát rất hại người!
“Thái phó… không phải là muốn tổ chức sinh nhật cho ngài sao, sao lại dẫn Bản cung đến giàn hoa?” Niếp Thanh Lân mãi mới hồi tỉnh trong cảnh thần tiên trước mắt, sương mù vấn vương, bụi hoa tươi thành cụm to cụm nhỏ, ánh sáng lúc sáng lúc tối, có chút không hiểu hỏi.
Vẻ mặt Thái phó không đổi, hỏi: “Công chúa còn biết là sinh thần của bản Hầu à, vậy thọ lễ đâu?” Niếp Thanh Lân vừa muốn nói chuyện, ánh mắt tự nhiên chuyển đến đai lưng Thái phó đang thắt trên hông. Vừa rồi lúc Thái phó khoác áo choàng, nàng không để ý nhiều, về sau trong giàn hoa quá nóng, hai người đều cởi áo ngoài, nàng vừa liếc đã thấy đai lưng kia.
Đó là một đai lưng màu đen làm chủ đạo, dùng kim tuyến để thêu, đai lưng khảm ngọc, người làm đã thêu rất sống động làm cho hai đầu đai lưng rất đặc biệt, ở mấy chỗ cuối cùng có giao long quấn quýt nhau, có một hoa văn nổi được thêu tinh xảo. Vốn Niếp Thanh Lân không hiểu mấy cái này, về sau được tiểu Trầm hậu chỉ điểm mới hiểu được, đây là hoa thức lưu hành gần đây của các phu nhân khéo tay trong kinh thành, tên họ người thêu được chuyển ngược lại thành hoa văn để thêu trên tác phẩm, bình thường nam nhân không để ý, tuy nhiên lúc nào cũng sẽ mang tâm ý của nữ tử bên người.
trên đai lưng Thái phó chính là thêu ngược, nhìn thấy là chữ “Uyển”, là Tam phu nhân Vệ phủ Uyển Nương có tay nghề giỏi. Trước kia cùng may “giày thần” với các vị phu nhân nàng từng nghe mấy người lưỡi dài lắm miệng từng nói, kỹ năng thêu của Tam phu nhân Vệ phủ rất cao, rất nhiều đồ thêu trên người Vệ hầu đều xuất phát từ đôi tay ngọc thon thon của nàng ấy. Dẫn đến việc các phu nhân kinh thành tranh nhau thêu theo hoa văn khác biệt kia.
Nhìn đai lưng màu sắc tươi sáng, cũng chưa qua nước, hẳn là mới thêu xong không lâu, mình thêu một giao long cỡi lân xiên vẹo cũng bận mấy ngày đêm, thế thì cái đai lưng tinh xảo gấp trăm ngàn lần trên người Thái phó kia phải bỏ vào đấy bao nhiêu tâm tư đây…
Nghĩ vậy, lời sắp nói ra lại tự ti, từng chút một nuốt vào, lại từ từ mở miệng nói: “Bản cung ngẫm tới nghĩ lui, cảm thấy cái gì Thái phó cũng khôngthiếu, thật sự không biết chuẩn bị có tốt hay không…”
Vẻ mặt anh tuấn của Vệ Lãnh Hầu hiện lên sự ấm ức, nhưng rất nhanh lại lấp lánh: “Bản Hầu sắp xếp thiết kế giàn hoa mới lọt vào mắt công chúa, vừa nãy công chúa nhoẻn miệng cười, đấy là lễ vật tốt nhất rồi.” nói xong kéo bàn tay nhỏ bé của Niếp Thanh Lân, cùng nàng nhìn những danh hoa đặc biệt trong giàn.
Vì buổi tối Niếp Thanh Lân có tâm sự, ăn không nhiều lắm, chỉ chốc lát là cái bụng nhỏ bắt đầu gõ trống, âm thanh ở nhân gian quanh quẩn trong tiên cảnh vang dội, làm hại đôi má đế cơ Vĩnh An công chúa thoáng ửng lên nét son hồng. Thái phó cười nói: “Triều thần hiện nay cũng đã không còn tiết kiệm nữa rồi, sao công chúa còn bớt ăn, đi, cùng bản Hầu ăn khuya nào.”
Vì trong vườn hoa nóng nên cởi áo choàng, lúc đi ra, Thái phó sợ túi sưởi của nàng đã lạnh, dùng thân hình to lớn của mình lại gần nàng, ôm lên xe ngựa.
Lúc trở lại cung Phượng Sồ, Đan ma ma đã chuẩn bị rượu và thức ăn, chỉ chờ hai vị ngồi vào vị trí. Bởi vì là ăn khuya, đồ ăn trong đĩa cực khéo léo, Thái phó lại không động đũa, thỉnh thoảng động tay cũng là để gắp rau giúp Niếp Thanh Lân. Vốn hôm nay Thái phó đại nhân là thọ tinh, nhưng đêm nay lại không ngừng lo lắng chăm sóc và nghĩ cho mình, Niếp Thanh Lân cảm giác da mặt mỏng của mình sắp chịu không nổi, chỉ một lòng nghĩ đến việc, ngày mai phải suy nghĩ hết mình ra để bổ sung lễ vật rồi.
Nhưng Thái phó lại không có suy nghĩ nhiều như nàng, mấy ngày gần đầy bị việc vặt quấn thân, đúng là rất lâu không tới đây rồi. Mấy món quà mà nữ nhân chuẩn bị thì làm sao thực tế bằng một đêm giường êm người ấm chứ.
Đến lúc cái miệng nhỏ của của Trứng gà đã ăn xong bữa khuya, súc miệng xong xuôi, chính là lúc Thái phó bắt đầu ăn. Bởi vì giai nhân này từ trong chăn ôm đến gian hoa lại đỡ việc tắm rửa lòng vòng, dù cởi quần áo cũng có thể ngửi thấy từng hương hoa nhiễm vào quần áo.
Hứa lại không chuẩn bị lễ vật, lại còn dẫn tới mình phải đưa một lễ trọng rất khác biệt, trong lòng công chúa áy náy, ngày trước chỉ hơi thay đổi chiêu trò lạ trong ân ái liền đỏ mặt hơi mím cái miệng nhỏ nhắn mê người. Hôm nay chiêu thức càng đa dạng hơn cả ngày thường nhưng người ngọc lại chỉ đỏ mặt không hề lên tiếng phản đối, còn mềm mại chiều theo. Tư thế mềm mại ngọt ngào như vậy của giai nhân, thì nam nhân nhiệt huyết nào có thể kiềm lòng cho được? Cuối cùng cũng không còn nhớ đến việc thay đổi chiêu thức lạ để trêu chọc giai nhân nữa mà đem toàn bộ lực lượng ra đấu tranh anh dũng trên thân thể mềm mại kia.
Từng cơn thở gấp cùng tiếng thở ồ ồ của nam nhân quấn lấy nhau thỉnh thoảng truyền ra từ trong phòng. Tiểu cung nữ trực đêm ở cửa nghe được đều xấu hổ không thôi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Niếp Thanh Lân mệt mỏi toàn thân bủn rủn, cuốn trong chăn không chịu thức dậy. Bởi vì Thái phó đại nhân còn phải lên triều, liền ôm cả con mèo nhỏ tham ngủ hôn vài cái mới đứng dậy.
Đan ma ma thay quần áo cho Thái phó ở gian ngoài, lơ đãng hỏi thăm: “Thái phó đại nhân không dùng đai lưng đích thân công chúa thêu sao?” Tay Thái phó đang mặc quần áo dừng lại, nhướn mày hỏi: “Công chúa thêu đai lưng?”
Đan ma ma ảo não chau mày, cảm thấy mình lắm mồm, công chúa không nói, có phải là muốn cho Thái phó vui mừng bất ngờ sao? Thái phó theo lời chỉ của Đan ma ma, tìm thấy hộp gấm kia rất nhanh. Mở ra nhìn, bên trong là đai lưng màu trắng, hẳn là có chút nước hoa, mùi thơm xông vào mũi, nhẹ nhàng cầm đai lưng lên, tay lơ đãng chọn chỗ đeo.
Đến lúc đeo vào, Thái phó có hơi choáng mắt, trong lòng thầm than: Thêu được như thế này coi như không tệ! Đúng là giao long có đầu có đuôi hoàn chỉnh. Chỗ đuôi rồng, có một chỉ đỏ cuốn quanh, cẩn thận nhìn một lúc hình như là trái cây chưa chín. Bờ môi mỏng nhịn không được cười khẽ, cởi xuống đai lưng trên người mình, tùy ý ném sang một bên, lại dùng cái đai lưng này đeo bên ngoài áo bào vào triều của mình, đứng trước gương ngắm nhiều lần. nhẹ nhàng đi vào nội thất, lấy bàn tay mềm mại giấu trong chăn ra, mở đầu ngón tay ra có thể thấy một vài lỗ kim đâm chướng mắt, Thái phó nhanh chóng cau mày, tim cũng đau theo. Về sau công chúa cần rời xa nữ hồng, mấy vật làm hao tâm tổn phí thế này vẫn nên ít làm thì hơn.
Nhưng nghĩ đến việc giai nhân thắp đèn may lễ vật cho mình, trong lòng lại dãn ra, Thái phó như thiên tiên liền ngồi ở đầu giường, mỉm cười sờ móng vuốt mèo đang ngủ rất lâu. Nếu không phải trong triều có chuyện quan trọng cần bàn bạc, Thái phó thật đúng là có ý muốn lười chuyện triều chính, quốc sự quấn thân không biết làm sao, cuối cùng đành phải đi.
Cổng hoàng cung cực lớn từ từ mở ra, các vị đại thần xếp thành hai hàng nối đuôi nhau tiến vào, đi lên đại điện. Mấy ngày gần đây long thể không ổn, long tọa trống không, lúc đám đại thần đều vào chỗ, Thái phó cùng ngồi xuống ghế giao long.
Chỉ là lần này Thái phó ăn mặc hơi khác. một triều phục màu đen thanh nhã, hoa văn kim tuyến, mặc dù không bằng thường phục xa hoa nhưng lại tôn lên Thái phó giỏi giang thanh nhã, nhưng… Cái đai lưng màu trắng này là sao đây? Bình thường trên hông Thái phó đều là đai lưng cùng màu quần áo thành một bộ, vô cùng hài hòa, nhưng lần này trái lại, buộc đai lưng màu trắng.
Muốn đẹp, muốn tỏ ra có hiếu thì màu trắng cũng không tồi, đen trắng đối lập lẫn nhau, mặc dù có hơi nổi bật quá, nhưng cũng vẫn có thể chấp nhận.
Nhưng trên đai lưng này thêu đầu giao long xiêu xiêu vẹo vẹo, giao long này đang vươn đầu nuốt viên long châu. Nhưng long châu hình tròn mà?! Cái hình vuông vuông lại còn thiếu một góc này nếu không thêu cùng với giao long thì người ta không thể đoán ra đấy là long châu. Toàn thân giao long dùng kim tuyến để thêu, nửa thân trên còn thêu trân châu loạn xạ, mà nửa thân dưới lại trơ trụi không có cái gì.
Đai lưng màu trắng như vẽ một vòng tròn đen trên mặt mỹ nữ, vô cùng bắt mắt xuất hiện trước mặt chúng đại thần, làm cho người ta không cách nào tin nổi đây là cách phối hợp quần áo của Thái phó bình thường vẫn thanh nhã như tiên kia.
Thái phó hoàn toàn không thấy chúng đại thần ngạc nhiên nhìn về phía mình, lại có chút đắc ý, thỉnh thoảng lại giơ tay sờ đai lưng trắng. Quốc sư Khâu Minh Nghiên gượng gạo dời ánh mắt, phục hồi tinh thần, giọng nói bình tĩnh mà bẩm báo tấu chương với Thái phó. một quyển tấu chương vẫn còn chưa được đọc xong đột nhiên có tiếng leng keng vang lên, Khâu Minh Nghiên và các đại thần nhìn về phía âm thanh, thì ra lúc Thái phó mới đứng dậy thư dãn, mấy viên minh châu đã tuột ra khỏi chỉ rơi xuống đất.
Thái phó đau lòng vuốt đai lưng, đen mặt lệnh cho văn võ bá quan xoay người tìm mấy viên minh châu tinh nghịch về.
Có người giỏi nghiền ngẫm ý của thượng cấp liền chột dạ, hành động lần này của Thái phó chẳng lẽ là ám chỉ quần thần? Ừm, nhất định là ngụ ý như vậy, tiếp tục nắm chặt dây lưng quần, đừng vội mơ tưởng phô trương lãng phí, nếu không muốn đầu ngươi rơi xuống đất như minh châu kia, cả nhà cũng đốt giấy tiền mặc đai lưng trắng để tiễn đưa ngươi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]