Trong lòng Niếp Thanh Lân cũng cả kinh, sao Vệ Lãnh Hầu lại tới nhanh như vậy chứ? không có khả năng... Giải thích duy nhất chính là... hắn vẫn luôn đi theo phía sau đoàn người này... không biết đoạn mình phấn khích ra sức mắng Vệ tặc, Thái phó đại nhân có nghe thấy hay không?
Hưu Đồ Liệt nhìn thấy Vệ Lãnh Hầu một thân quân trang có trang bị mà đến, trong lòng biết sự việc hôm nay thay đổi được nữa, xoay người muốn bắt lấy tiểu Hoàng đế, nhưng vừa nhìn đã thấy tiểu Hoàng đế kia cầm lấy áo choàng nhanh như chớp xoay người chạy vào trong rừng, một trảo của hắnliền trở nên vô ích.
Đúng lúc này, bảo kiếm của Vệ Lãnh Hầu mang theo từng trận gió lạnh tập kích lại đây, khiến hắn không thể rảnh tay để đi bắt tiểu Hoàng đế kia. Lúc này đây, nhờ bóng đêm che dấu, hai địch nhân lâu năm rốt cuộc có thể không có cố kỵ gì, toàn lực đánh giết lẫn nhau.
hiện tại Niếp Thanh Lân cũng cảm thấy những điều lão đạo sĩ kia nói cũng không phải là giả, số phận của mình đúng là đen đủi, tướng đoản mệnh!
Dựa theo kế hoạch của nàng, dùng tiếng còi để hù dọa Hưu Đồ Liệt, lưu lại tin tức thôn Hoa Khê gặp nạn trong cánh rừng, sau đó sẽ bỏ trốn mất dạng, đến lúc thị vê được tiếng còi dẫn tới cũng sẽ xông đến thôn Hoa Khê trước, giải cứu những người dân thoát khỏi nguy hiểm.
Đoán chừng những thị vệ này cũng sẽ không quan tâm tới một Thái y nho nhỏ đang ngủ say chuyện gì cũng không biết, Trương đại ca chắc chắn có thể bình yên thoát hiểm... Đây là biện pháp vẹn toàn nhất trong nháy mắt Niếp Thanh Lân có thể nghĩ đến được.
Nhưng yêu Giao đại nhân lại cố tình không thích xuất hiện giống như bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-de-vuong/2472992/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.