Lúc dùng bữa sáng, An Xảo Nhi lại bưng tới một chén canh, Niếp Thanh Lân không chịu uống: “Canh này bổ quá, Trẫm mập lên rất nhiều rồi, nếu còn bồi bổ nữa, chỉ sợ người tinh mắt một chút là có thể nhìn ra nội tình mất.”
An Xảo Nhi nghe thấy thế liền nhìn gương mặt tiểu chủ tử sau khi khỏi bệnh đã trở nên hồng hào đầy đặn hơn, không thể không thừa nhận tiểu chủ tử chỉ cần phúng phính lên một chút thì lập tức nhìn thuận mắt hơn trước kia nhiều.
Sau khi dặn dò An Xảo Nhi, Niếp Thanh Lân chỉ uống ba thìa canh thì không chịu uống nữa, tốc độ tăng thịt vẫn nên giảm đi mới tốt, bằng không thìngực cứ trướng trướng, lại còn đau nhói nữa.
Mặc dù không quá tình nguyện ra khỏi tẩm cung, thế nhưng “Đại lễ” của Thái phó đã tới, không ló mặt nói lời cảm tạ thì thất lễ rồi.
Đợi đến khi nghe nói Thái phó đã hạ triều, Niếp Thanh Lân liền đứng dậy đi tới thượng thư phòng.
Tiểu thái giám trông cửa nhìn thấy thân ảnh sáng ngời của tiểu Hoàng đế, khóe miệng hơi nhếch lên, sau khi thi lễ với Hoàng thượng thì nhỏ giọng bẩm: “Thái phó đại nhân đang ở trong thư phòng cùng Công bộ thị lang thương nghị chuyện quan trọng, Hoàng thượng có muốn lát nữa hẵng vào không ạ?”
Niếp Thanh Lân cẩn thận quan sát kỹ tiểu thái giám kia, cảm thấy người này mặt mũi thanh tú là kẻ trung hậu, không ngờ còn có thể mở miệng nhắc nhở người làm Hoàng đế bị khinh thường là nàng đây —— thư phòng hung hiểm.
Thư phòng tuy đã đóng cửa nhưng vẫn không ngăn được giọng nói nghiêm túc đầy phẫn nộ của Vệ Lãnh Hầu: “Sông đào phía tây bắc kinh thành đãbị sụt lở suốt một tháng trời, hàng hóa ngược xuôi nam bắc mắc kẹt đến nước chảy không lọt. Nếu trong vòng nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-de-vuong/2472965/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.