Người đàn ông tuấn lãng từng bước tiến tới. Doãn Đoả tràn ngập vui mừng cười không ngập được miệng. 
"Em bị bỏng nhiều không?" 
Doãn Đoả ập ừng như cô gái tuổi đôi mươi bắt đầu yêu lắc lắc đầu. 
Nhiệm Quách liền kéo tay cô đi. 
"Vậy chúng ta về thôi." 
Doãn Đoả vừa bị kéo, sau lưng đã vang lên tiếng gọi của Doãn Cát. Cô quay lại thì thấy em ấy đang sợ hãi, mắt cũng ướt ướt tới nơi. Cô liền dừng lại. 
Nhiệm Quách quay lại: "Sao vậy?" 
"Chị ơi, em sợ chỗ đông người." 
Doãn Đoả cười mỉm. 
"Tới đây, chị đưa em về." 
Doãn Cát lập tức ngưng sợ, cô ta cười vui tiến lên. Theo bước Doãn Đoả rồi ngồi vào xe của Nhiệm Quách. 
Đường về nhà không chung đường Doãn Đoả ngỏ lời bắt xe cho Doãn Cát về Doãn gia nhưng cô ta lại lắc đầu, vẻ mặt buồn bã trông thể rất sợ hãi mọi điều. 
"Người xấu nhiều lắm, em rất sợ." 
Vừa hay đổ cơn mưa trắng xóa xuống, mọi thứ Doãn Đoả muốn làm đều không tiện cô liền mang Doãn Cát về nhà mình. 
Biệt thự riêng của Nhiệm Quách... 
Vừa vào trong nhà Doãn Đoả đã tận tụy sắp xếp mọi thứ cho Doãn Cát. Xong rồi cô mới đi vào bếp chuẩn bị mấy món đơn giản. 
Doãn Cát vừa tắm xong, khăn cuốn người chưa chỉnh chu, cổ, tay ướt át. Tay mở cửa ra liền va vào một thân thể cường tráng, thân thể sắp ngã về sau may mà được đỡ. 
Cô ta nhìn lên thì thấy gương mặt âm trầm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cuong-si/2840983/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.