"Anh ơi! Giúp em kiểm tra lưng được không? Em sợ nó để lại sẹo."
Doãn Đoả ngồi trên giường, ánh đèn sáng trưng, ánh mắt của Nhiệm Quách cũng nhìn tới cô. Nơi Doãn Đoả đang chậm rãi vén áo ngủ sau lưng mình lên cao. Nhiệm Quách an nhiên nhìn tấm lưng thanh mảnh, trắng trẻo đó, vết bỏng không còn sót lại gì nữa.
Anh từng bước tiến lại gần rồi sờ lên.
Doãn Đoả nhạy cảm liền cảm thấy hồi hộp trong lòng.
"Không có vết sẹo nào đâu! Em yên tâm."
Nhìn xong Nhiệm Quách liền quay mặt đi. Anh chăm chú nhìn máy tính trên bàn, bộ dạng hết sức nghiêm túc.
Doãn Đoả thả áo xuống, cô nhìn anh với ánh mắt hơi thất vọng.
"Chồng à! Anh cuồng việc quá rồi. Để ý em chút đi."
Doãn Đoả có hơi hờn dỗi, cô vươn tay ra ốm lấy anh, rồi còn tiện tay sờ lên đầu để coi anh còn sốt không. Bàn tay vừa đặt trên trán cảm nhận được chút độ ấm đã bị tay Nhiệm Quách kéo ra.
"Em là con nít à? Đừng phiền tới anh."
Tâm cô tĩnh lặng, người cũng lặng nhìn anh. Nhưng trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn đấu đá, cô không hiểu, anh đây là đang lạnh nhạt với cô? Tại sao?
Doãn Đoả bắt đầu cảm thấy mối quan hệ này dường như rất giống giả, thần trí bắt đầu mơ hồ, cô lùi về rồi nằm xuống.
Cả hai là thanh mai trúc mã từ nhỏ, sau khi lớn lên Nhiệm Quách vẫn luôn quan tâm cô dù hai người không hay tiếp xúc gì mấy. Vốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cuong-si/2840962/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.