"Em muốn ăn gì? Thịt bò hay thịt dê?"
Đối chất để coi anh ấy có vẻ ân cần nhỉ? Nhưng thực chất lại chẳng biết quan tâm người khác là như thế nào. Cảm giác bốn vị đắng cay mặn ngọt hoà vào trong tim, rồi Doãn Đoả lại chỉ cảm thấy đắng lòng.
Cuối cùng cô yếu ớt thốt ra mấy chữ.
"Bụng không khoẻ, nên ăn thanh đạm."
Nhiệm Quách thẳng thừng nhìn vào mắt cô, Doãn Đoả lo lắng liền lảng tránh. Cô quay đầu nhìn sang bàn ăn khác.
Đã bao lâu rồi cô không được tới những nhà hàng sang trọng như vậy để ăn nhỉ? Nhớ trước đây còn là tiểu thư của Doãn gia, chỗ nào chỗ nấy cô ra vào đều được tôn trọng hết, bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ, nhưng bây giờ gặp người quen họ cũng làm như người lạ thoáng qua.
Giờ cô ngộ hiểu ra, có tiền và danh tiếng là quan trọng như thế nào.
"Tiểu Đoả, em giờ chẳng ngoan chút nào."
Âm giọng nghe thoáng qua liền khiến Doãn Đoả rùng mình nhẹ.
Trong đầu cô bây giờ toàn bao nhiêu bão bùng dạt tới, chẳng biết phải suy nghĩ vào vấn đề nào nữa rồi.
"Em có vấn đề về sức khoẻ à? Từ bệnh viện ra anh thấy em hành xử kì lạ lắm đấy.
Anh đã nói rồi mà. Bảo em đi luôn bệnh viện không nghe mà cứ cố chấp về nhà, đợi khi anh đi rồi mới biết đau mà đi bệnh viện. Cứng đầu."
Âm điệu của Nhiệm Quách có vẻ không vui. Mà Doãn Đoả cũng hoang mang đến trán đổ lạnh.
Phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cuong-si/2840934/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.