Không dám tin nổi, Nhiệm Quách vậy mà lại nhốt cô trong phòng.Chỉ vì cô muốn rời khỏi đây trong cuộc cãi vã mới nãy.
Doãn Đoả liên tục đập cửa, gào thét.
"Nhiệm Quách, anh mau mở cửa ra. Tôi thật sự không làm tình nhân, cũng không cần gì từ anh cả. Mau thả tôi về đi.
Nhiệm Quách, Nhiệm Quách anh có nghe không?"
Vọng lại trong căn phòng chỉ có tiếng gào thét vừa rồi của mình. Doãn Đoả hoảng sợ mếu máo nhìn ra xung quanh, cô lập tức di chuyển định tới rèm cửa. Gạt tấm rèm qua một bên, cửa số chi chít vô số thanh sắt chéo đi chéo lại, chỉ có cánh tay lọt được ra. Hôm nay không thể ra ngoài được rồi sao?
.
"Nghe nói tập đoàn Thương Thể đã chuyển hợp đồng cho công ty Hoàn Lợi. Rõ ràng trước đó bản hợp đồng đã chuẩn bị tới tay con, nhưng tại sao lại để vụt mất rồi?"
Vụt... Sợi dây roi bằng ngón tay út quật xuống dưới da thịt của Nhiệm Quách. Âm thanh quật quịt nghe vui tai nhưng người chịu đựng lại rát đau điếng.
Trước người Nhiệm Quách là Nhiệm Phu Bá, người đàn ông cỡ chừng hơn năm mươi tuổi liên tục quất ba roi không nặng không nhẹ lên lưng, tay, chân của Nhiệm Quách. Còn anh lại đứng im như tượng gỗ không chút di chuyển, mặt chỉ biến sắc một chút.
Nhiệm Phu Bá nhẹ giọng ra lệnh: "Nói đi."
"Là Hoàn Tứ Thiện giở mánh khoé."
"Biết có người giở mánh khóe sao vẫn chậm chạm để bị cướp? Có phải lâu rồi ta để yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cuong-si/2840930/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.