Thật sự đã được tự do rồi sao? Nhiệm Quách đã nghĩ thông, trở về đúng bản chất của con người mà thả cô tự do thật rồi à? Đứng giữa con đường Doãn Đoả cảm nhận hơi lạnh của bầu không khí, nhìn mọi thứ vẫn hoạt động bình thường, cô cười rạng rỡ mà thở một hơi đầy an nhiên.
Tự do rồi.
Trước mắt cô vội vã tới bệnh viện để khám thính tình hình sức khỏe của cái thai trong bụng mình, mấy ngày nay đôi lần cô thấy đau bụng, chắc chắn cái thai đã suy yếu đi rồi nhỉ. Nếu vậy thì bỏ thôi.
Ngồi trong phòng khám cô run bần bật từng đợt, còn trong đầu thì đang đấu tranh nên phá hay không. Dù sao thì cô vẫn đang học, Nhiệm Quách với cô cũng chẳng còn quan hệ gì. Bỏ đi có lẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả ba.
Đứa trẻ không sinh ra sẽ không có tổn thương, thiếu thốn. Đối với Nhiệm Quách là chung thủy với Doãn Cát, chỉ có con duy nhất với Doãn Cát, còn đối với cô thì sẽ ít đi lo ngại.
"Kiểm tra xong rồi! Hai đứa trẻ không có vấn đề gì cả, chỉ là do cô thiếu dinh dưỡng quá thôi! Về nhà nhớ ăn uống cho cẩn thận. Mang thai ý, đừng có tiếc tiền, muốn ăn gì thì cứ mua để ăn! Như vậy sẽ rất tốt."
Vị bác sĩ quay qua nhìn xuống Doãn Đoả, cô đang tròn mắt nhìn không chớp lần nào khiến cho anh ta căng thẳng.
"Làm gì hai đứa? Lần trước các anh nói một đứa thôi còn gì?"
"Đâu có, lần trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cuong-si/2840916/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.