Trần Anh Triệu bước vào phòng.
Căn phòng không bật đèn, cũng không kéo rèm cửa, ánh sáng từ bên ngoài không lọt vào trong, trước mắt anh tối đen.
Trần Anh Triệu đứng im vài phút, cuối cùng chậm rãi tiến vào bên trong.
Có một người đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Anh thử gọi một tiếng: "Tố Bạch?"
Một tiếng tách vang lên và đèn bàn bật sáng.
Anh nhìn chăm chú người ở trước mặt, chân vô ý thức lùi lại một bước. Đây là Tố Bạch?
Gương mặt cô tiều tụy, gò má hõm lại, anh gần như không nhận ra cô.
Anh ngây người nhìn cô, không biết nên làm gì.
Một lúc sau cô mở miệng trước: "Sao anh đến đây?"
Giọng cô có chút hơi khàn khàn. Trần Anh Triệu tiến lên một bước quỳ xuống trước đầu gối cô và giơ tay vuốt ve gương mặt xanh xao của cô.
"Em xấu lắm phải không? " Tố Bạch mỉm cười nhìn anh.
Nụ cười của cô khiến anh cảm thấy đau lòng.
“ Anh đưa em đến bệnh viện"
Tố Bạch lắc đầu:” Không cần đâu"
Trần Anh Triệu thở dài không nói nữa.
Bên ngoài không biết trời còn sáng hay đã tối, ở trong phòng ngày đêm khó phân biệt. Hai mươi bốn tiếng đồng hồ trôi qua với cô bây giờ mà nói ngày cũng như đêm. Có lẽ cô sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
“ Anh Triệu, em muốn rời. Nhưng trước khi đi, em muốn gặp người đó một lần cuối".
Dưới con mắt nhìn đăm đăm của cô, Trần Anh Triệu có chút chạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cung-anh/2353029/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.