“ Là sai lầm
Chính là sai lầm
Một câu xin lỗi có thể xóa nhòa hết sao?
Là nỗi đau mà người mang lại
Thật quá đau lòng rồi
Tôi không hận người
Nhưng vẫn không thể quên đi nỗi đau ấy
Chính là sai lầm mà người cho tôi
Đau lòng lắm…”
--- ---------
“ Mỹ Phượng, cô ấy không hỏi gì về tôi sao?”
“ Anh đi mà hỏi cô ấy “, Mỹ Phượng trề môi khinh thường nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt.
“ Tôi không liên lạc được với cô ấy", Tiên Y bất lực ngồi trên ghế.
Mỹ Phượng bộ dáng đáng yêu, phùng má le lưỡi:” Lêu lêu, đáng đời “.
Cô bước đến vỗ vỗ lên vai anh hai cái, ra dáng người anh em tốt:” Tôi nói anh đừng có theo đuổi cậu ấy nữa. Vô ích thôi".
Tiên Y nhếch lên một nụ cười gượng.
“ Anh có thể thích một người khác mà, chẳng hạn như tôi đây. Một cô gái xinh đẹp, khả ái, lanh lợi không kém", Mỹ Phượng chớp chớp đôi mắt hạnh, vô sỉ nói.
Tiên Y bật cười nói:”Cô đang tự luyến à?”.
Mỹ Phượng liếc anh, nhe hàm răng muốn cắn người:” Máu chó của tôi mà nổi lên thì anh chỉ chó chết".
Tiên Y rùng mình đứng lên, cách xa Mỹ Phượng hai mét.
“ Tố Bạch đã yêu hắn ta đến ngu ngốc rồi. Bây giờ, anh lại ngu ngốc yêu một người không yêu mình. Thật là không hiểu nổi con người".
Tiên Y im lặng nhìn ra ô cửa sổ, chậm rãi nói:” Thật ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cung-anh/2353010/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.