Mùa mưa cuối cùng ra đi, những giọt sương còn đọng trên phiến lá xanh biếc. Sau bão tố, mọi chuyện sẽ bình yên thật chứ.
Tiếng nhạc du dương vang lên, một bài hát êm dịu mà nhẹ nhàng đến đau lòng. Tố Bạch ngồi trên chiếc ghế gỗ, hàng mi dài khép hờ cũng khẽ ngân nga theo điệu nhạc.
“ Tôi yêu anh ấy, chỉ mình anh ấy
Nhưng dường như tôi chỉ có thể yêu đến đây thôi
Tôi đã mệt, rất mệt rồi
Cuối cùng tôi đã từ bỏ sự cố chấp của bản thân.
Vì luôn cho rằng trong tim anh ấy có quan tâm tôi
Và nơi tận cùng trái tim anh ấy, tôi thật đặc biệt
Tôi vẫn tin sẽ có một ngày anh ấy nói yêu tôi
Nhưng tôi nghĩ mình sai rồi.
Anh ấy không yêu tôi nên chẳng dám thẳng thắn
Không yêu tôi nên cũng không muốn sở hữu tôi
Cũng vì không yêu tôi anh ấy mới có thể quên được đã từng thương tiếc tôi
Cho dù tôi cố gắng hơn nữa cũng chẳng làm anh cảm động.
Không yêu tôi nên anh ấy vẫn muốn tự do
Vì không yêu tôi nên anh ấy mới luôn dùng ánh mắt đó để nhìn tôi
Biết rằng anh ấy không yêu tôi, chỉ là tôi không chịu chấp nhận
Sự mơ hồ là điều duy nhất anh ấy mang đến cho tôi.
Tôi nhớ mãi không quên, còn anh ấy đã quên rồi. “
( Trích “ Anh ấy không yêu tôi”).
Mỹ Phượng khoanh tay trước ngực, dựa vào vách tường nhìn Tố Bạch lòng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cung-anh/2353000/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.