Chào đón ngày mới bằng một cơn mưa rào, thời tiết có chút se lạnh và ẩm ướt. Sau cơn mưa không hẳn cầu vòng đã xuất hiện.
Tại một căn phòng kính khắp nơi là hoa và lá, cây cỏ được bao phủ rất cẩn thận, giữa căn phòng là một bộ bàn ghế bằng gỗ rất đơn giản. Mặc Tú ngồi trên chiếc xe lăn, vui vẻ kể chuyện.
“ Từ lúc còn bé, nó đã rất lạnh nhạt rồi “.
“ Cháu còn tưởng anh ấy giống bác trai cơ đấy", Tố Bạch cười đáp.
Mặc Tú xua tay, lắc đầu cho ý kiến:” Nào có, ta từ bé đã hoạt bát. Chẳng hiểu sau lại sinh ra đứa suốt ngày mặt than như nó".
Hai người cứ vô tư trò chuyện, trông họ giống như một gia đình hòa thuận vậy. Tố Bạch lễ phép ngồi xoa bóp đôi chân đã bị liệt của ông, lắng nghe ông kể chuyện ngày xưa, lâu lâu cô sẽ xen vào vài câu.
“ Cậu Mặc", quản gia hơi cúi đầu nói.
Mặc Phong cởi bỏ áo vest, vừa đi vừa nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ hỏi:” Ông ấy đâu?”
“ Đang ở vườn hoa nói truyện với cô Bạch ạ".
Mặc Phong hơi dừng bước, đôi mắt phượng khẽ nheo lại “ Chú nói là ai?”
“ Là Bạch tiểu thư. Tố Bạch “.
Phút chốc người anh tỏa ra đầy sát khí, Mặc Phong bước nhanh về phía trước. Làm sao cô có thể đến đây?. Trong đầu Mặc Phong lại hiện lên vô số câu hỏi.
Tố Bạch vừa đứng lên, đẩy xe lăn của Mặc Tú ra ngoài. Hai người còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cung-anh/2352990/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.