“Nhắm mắt lại. Chỉ còn tiếng thở dài
Quay đầu nhìn lại. Đường xa hun hút"
Có một thứ tình yêu gọi là ngu ngốc. Một cuốn chuyện buồn đến da diết nhưng vẫn không thể kiềm lòng mà đọc từ trang này sang trang khác. Một ca khúc có thể lấy đi rất nhiều nước mắt nhưng vẫn cố chấp mà lắng nghe.
Tình yêu của Tố Bạch cũng vậy. Rõ ràng là biết trước sẽ ra sao, nhưng cô vẫn cố tình như không biết, cố tình bước vào cuộc đời anh, cố tình yêu anh, rồi cố tình để bản thân mình bị tổn thương. Sự ngu ngốc ấy, cũng bởi vị cô quá cô đơn, quá lạc lõng. Cô thèm được yêu thương, thèm được che chở. Ngay từ khi còn bé,cô đã khao khát được nằm trong vòng tay mẹ, ao ướt được một lần nắm tay cha dạo trên một con phố nhỏ.
Hàng ngày đến trường, cô đều vui vẻ cười đến ngây ngô khi nhìn thấy các bạn bè cùng lứa có thể cười nói và nũng nịu bên gia đình. Cô rất muốn, rất rất muốn được như vậy.
Tố Bạch bước xuống phố, con đường thật dài ở phía trước khiến tim cô có chút nghẹn lại. Đã ba tháng trôi qua, bây giờ chân cô cũng đã lành. Khoảng thời gian không dài nhưng cũng không ngắn ấy khiến cô biết rằng trong lòng cô anh chính là ma.
Cô hơi mỉm cười, dưới bầu trời xanh mát. Tố Bạch đã vô thức nở một nụ cười có chút bi thương đến đau lòng. Cô yêu anh, mặc cho kết quả có ra sao điều mà cô có thể làm chính là ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cung-anh/2352980/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.