"Nghi Nghi ăn xong chúng ta đến trung tâm thương mại chơi có được không? Tớ đột nhiên cảm thấy ở nhà rất chán, muốn ra ngoài giải trí mua sắm một chút" Nhã Tuyên vừa gặm đuồi gà vừa lên tiếng.
Cô nghe thế thì nhìn Nhã Tuyên ánh mắt có chút nghi ngờ "Tớ cảm thấy do anh tớ không ở nhà nên cậu mới cảm thấy chán đúng không hả?"
Nhã Tuyên nghe hỏi thì lập tức lắc đầu vẻ mặt có chút khó tin cùng với ngại ngùng cau mày nhìn cô "Cậu nói thế thì oan tớ quá tớ đây chỉ chán thôi mà liên quan gì đến anh ấy chứ"
Nghe nói thế cô liền bĩu môi "Cậu có biết biểu cảm bên ngoài của cậu đã bán đứng lời nói của cậu rồi hay không hả?"
Nghe cô nói thế Nhã Tuyên ngay lập tức cúi đầu im lặng tiếp tục gặm đùi gà của mình xem như là bản thân chưa từng nói ra việc gì.
Nhìn Nhã Tuyên như vậy đúng là có chút buồn cười, cứ hệt như là trẻ con nói sai hay làm sai điều gí đó mà cố tình nói dối để giấu giấu giếm giếm người lớn điều gì đó vậy.
"Được rồi, ăn xong chúng ta liền đến trung tâm thương mại có được không hả?"
Nghe thế Nhã Tuyên lập tức ngẩng đầu lên vui vẻ mà nhìn cô, sau đó nhanh tróng xử lí đồ ăn trên bàn.
Ở nơi khác lúc này đây tại sảnh chính của ngôi nhà, có cô bé đang đứng đó trên người bận một chiếc đầm trắng sạch sẻ không một nếp nhăn trên tay còn ôm theo một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-cua-em-va-anh/2777954/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.