Đến cuối cùng Ngạn Thanh vẫn không biết mình rời khỏi căn phòng đó như thế nào,đứng bên ngoài cánh cửa lớn của bệnh viện,nhìn dòng người ra ra vào vào.Ai nấy đều có người thân bên cạnh thế mà cô không có lấy một người.Không...cô vẫn còn Bami bên cạnh,cô không hề cô đơn chỉ là tự bản thân cô đặt mình vào tình huống này mà thôi.
Cô cảm thấy phụ nữ trên thế giới này nên giống như Lưu Thanh Lam.Sống vì bản thân không lệ thuộc vào tình yêu,chính vì thế nên cô ấy luôn có dáng vẻ mà bao người ao ước.Dáng vẻ ấy không có ở cô,Ngạn Thanh cười nhạo bản thân một tiếng rồi lại phấn chấn tinh thần.Vẫn nên dọn ra chỗ khác ở,dù rằng rất vui khi ở cùng anh nhưng cô không chịu nổi cảnh tình cũ ra ra vào vào như thế.Cũng không muốn biến bản thân thành trò cười.
Ngay lúc cô đang phân vân không biết nên đi đâu để khuây khỏa thì Hâm Triệu Tử liền mời cô đến quán mới của anh.Hôm nay cô rảnh không việc gì làm nên liền đồng ý,Ngạn Thanh quay lại biệt thự của anh thu dọn hành lý của mình.May sao đồ của cô ít cũng chỉ mới dọn đến nên chỉ có một cái vali mà thôi.Ngạn Thanh một tay kéo vali một tay dẫn theo Bami rời đi.
Người hầu ai nấy nhìn thấy cũng không đi lên hỏi han gì,bọn họ quý thì có quý nhưng bọn họ thức thời.Dù sao giữa cô và Lưu Thanh Lam thì tiểu thư họ Lưu kia khả năng cao sẽ làm bà chủ.Cũng không nhất thiết phải nịnh nọt lấy lòng Ngạn Thanh.
Trên đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ben-goi/3492428/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.