Biết được sự thật như vậy Ngạn Thanh liền tự cười nhạo chính mình.Cười vì bản thân mình ngu muội,cười vì sự đang thương đến mức đánh mất lý trí như này.Biết rõ anh không thật lòng yêu cô lại còn đem cô thành thế thân nhưng rồi cô sẽ rời bỏ anh chứ?Đáp án của cô là không,cô sẽ ở bên cạnh anh cho đến lúc anh mở lời muốn bỏ rơi cô.Cho rằng cô ấu trĩ cũng được,cho cô thành con người bám víu đàn ông cũng được như nào cũng được cả.Cũng chỉ vì một lý do mà thôi, cô không muốn phải một mình,cô sợ cảm giác bản thân cô độc trên thế giới này. 
Suốt buổi tối hôm đó Ngạn Thanh mặc kệ cái bụng rỗng mà uống rất nhiều rượu,uống đến khi dạ dày quặn thắt lại,uống đến khi cơn đau làm cô quên hết đi những việc kia.Một người phụ nữ nhu nhược như cô cũng chỉ xứng làm tình nhân thôi nhỉ?Càng nghĩ cô lại càng thấy bản thân mình quá mức đáng thương. 
------------------------- 
Một tháng sau Quý Nghiên Dương cuối cùng cũng liên lạc lại với cô,lần này anh không nhắn tin mà gọi đến muốn dẫn cô đi ăn tối.Không phải bữa tối chỉ có hai người ở trong căn hộ mà là một bữa tiệc cùng với những khách hàng của anh.Chứng tỏ rằng anh không che dấu mối quan hệ của cả hai mà muốn giới thiệu cô cùng với mọi người sao?suy nghĩ ấy vừa nẩy lên liền khiến sự buồn tủi những ngày qua của cô liền tan biến. 
Ngạn Thanh cả ngày hôm ấy đều tự mình cười đến phát ngốc,ngay cả việc luyện thanh khiến cô chán ngấy cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mong-ben-goi/3492417/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.