Vương Tam tiến lên một bước, không để ý tới Chung Hải Bác, trực tiếp cười nói với Trương Tịnh Di: "Người đẹp, cô đến đây có việc gì sao? Có cần anh trai giúp không?" Nhìn thấy Vương Tam hèn mọn như vậy, Trường Tịnh Di sợ đến mức, vội vàng trốn sau lưng Chung Hái Bác không dám nhìn.
Vào lúc này, Chung Hải Bác cảm thấy trong lòng nảy sinh ra cảm giác muốn làm anh hùng.
"Các anh muốn làm gì! Chúng tôi là nhân viên của tập đoàn Phi Vũ nếu khiêu khích chúng tôi sẽ rất phiền phức!" Chung Hải Bác đe dọa.
Giờ phút này nói Chung Hải Bác không sợ là không thể nào, chẳng qua chỉ đang mạnh mẽ để chống đỡ mà thôi.
Đường Cầu khinh thường nhìn chung Hải Bác, mỉm cười và nói: "Cậu nhóc, chuyện này không liên quan đến cậu, khôn hồn thì cút nhanh lên! Còn nữa tập đoàn Phi Vũ là cái gì? Ông đây chưa từng nghe qua!" Câu nói này khiến sắc mặt của Chung Hải Bác rất khó coi, nếu không biết đến tập đoàn Phi Vũ, Chung Hải Bắc cũng không thể uy hiếp được anh ta.
"Tôi nói cho anh biết, các anh đừng làm xằng làm bậy, anh phải biết rằng đây không phải là nơi ngoài vòng pháp luật, anh không sợ chúng tôi gọi cảnh sát sao!”
Chung Hải Bác nói.
Sau khi nghe thấy điều này, ngay lập tức một số người đã bật cười ha hả, khuôn mặt của họ đầy khinh thường và chế nhạo.
"Vậy thì để tôi giới thiệu với các anh trước, tôi là một tên đầu đường xó chợ, không thích chuyện gì, tôi chỉ thích làm những việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-ty-phu/1727452/chuong-877.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.