“Chu Linh, người anh này giỏi thật đấy, đã kí hết lấy được khách sạn Vân Mạn rồi!” “Đây thật sự là khách sạn Vân Mạn, không được rồi, tớ phải chụp một kiểu ảnh để đăng lên trang cá nhân!” “Đừng làm mất mặt nữa, giờ cậu đăng lên trang cá nhân chẳng khác nào để mọi người biết cậu chưa đến đây bao giờ à?” “Trời ạ... Tớ thật sự chưa đến đây bao giờ, cậu nói như thể tớ từng đến đây rồi vậy” Mấy người bạn học một đám đứng nhìn khách sạn Vân Mạn đang sửa chữa, một đám theo Chu Linh và Trần Nhất Đơn hướng lên tầng hai. Vương Khải nắm lấy tay Kiều Phỉ đứng sau đám người, sợ sợ hãi và bất kham trong tim như đã bị đẩy lên đến cực hạn. Giây phút ấy anh ta hối hận vô cùng, vừ rồi còn cười nhạo Chu Linh, nếu không phải có Kiều Phỉ đang đứng bên cạnh thì hiện tại anh ta đã ngay lập tức chạy đến trước mắt Chu Linh ân cần niềm nở, nịnh bợ cô ta rồi, không chừng như thể còn có cơ hội móc nốt làm quen đc vs anh trai của Chu Linh! Nghĩ tới những điều này, bàn tay Vương Hải đang nắm lấy tay của Kiều Phỉ có chút buông lỏng dần... Khi Trần Nhất Đơn đưa Chu Linh cùng đám người phía sau lên đến sảnh lớn tầng hai của khách sạn, đã nhìn thấy tấm thảm màu vàng lớn phủ toàn bộ sàn đại sảnh, trên tường treo đầy những đồ trang trí hiện lên sự Phong mạn và tinh tế. Khí cầu ngũ sắc, thảm lông vàng, còn một màn hình đèn LED siêu lớn không ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-ty-phu/1727317/chuong-742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.