Tạ Khôn đã là người giàu nhất một phương, cho nên ông ta cũng hiểu ra rất nhanh.
Ông ta lập tức phản ứng lại, vội vàng xoay người nói với Triệu Phong: "Anh Triệu, anh đã là ông chủ của anh Lý nhà tôi, về sau anh cũng chính là ông chủ của Tạ Khôn tôi!".
Triệu Phong cười rồi xua tay, nói: "Anh đừng nghe anh ta nói nhảm.
Mặc dù là ông chủ mà cũng không phải là ông chủ.
Tôi và Lý Mạc là anh em, vì vậy anh cũng không cần nề hà mấy chuyện này" Mặc dù Triệu Phong nói như vậy, hơn nữa ông ta cũng không hiểu rõ tính cách của Triệu Phong, nhưng Tạ Khôn lại hiểu rõ tính cách của Lý Mạc.
Trên đời này cũng không có nhiều người có thể khiến Lý Mạc phải gọi một tiếng ông chủ.
Lúc này, Lý Mạc VỖ vào bả vai của Tạ Khôn một cái, cười nói: "Tạ Khôn à, tôi chợt nhận ra mấy năm nay cậu thật đúng là không có vô ích.
Ở một huyện Lâm Hải nho nhỏ như thế này, cậu lại có thể sống một cách vui vẻ và sung sướng như thế này, chỉ riêng một các khách sạn này thôi thì cũng không hề kém so với những khách sạn ở Thành phố Giang Nam đâu."
"Anh Lý, là nhờ năm đó anh đã cho tôi cơ hội.
Lúc đó tôi đã nói Tạ Khôn tôi nhất định sẽ không làm anh thất vọng.
Nếu như bây giờ nói tất cả mọi thứ ở đây đều là của Tạ Khôn tôi thì cũng là của anh" Tạ Khôn nói.
Lý Mạc thở dài, chậm rãi nói: "Cơ hội là do chính cậu tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-ty-phu/1727305/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.