Chương trước
Chương sau
Bây giờ nhìn thấy Lý Thư Yểu bất lực như vậy, Triệu Phong rất lo lắng cho cô ta.
"Tôi vẫn chưa nghĩ ra" Lý Thư Yểu cũng cảm thấy rất mờ mịt.
"Nếu không thì cô đưa bố của cô trở lại Vân Thành đi" Triệu Phong đề nghị..
"Không được đâu, nếu tôi có thể quay lại đó thì tôi đã về từ lâu rồi.
Bác của tôi nói rằng bố tôi đang được vị bác sĩ nổi tiếng lâu năm điều trị và đã tiến hành điều trị đến liệu trình thứ ba rồi.
Nếu như bây giờ quay lại Vân Thành thì không những mọi nỗ lực trước đó sẽ bị đổ xuống sông xuống bể mà còn có thể nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy tôi vẫn muốn tiếp tục ở lại Giang Nam" Lý Thư Yểu giải thích.
Hóa ra nguyên nhân là như vậy, Triệu Phong đã hiểu.
Nhưng Lý Liên Hoa có tính cách mạnh mẽ như vậy, nếu Lý Thư Yểu tiếp tục ở lại nhà họ Cát thì e rằng sẽ còn phải chịu rất nhiều oan ức.
"Xem ra vị bác sĩ nổi tiếng lâu năm cũng không hơn không kém.
Nếu để tôi chữa bệnh cho bố của cô thì chỉ một ngày là có thể chữa khỏi" Triệu Phong nói.
"Thật sự chỉ cần một ngày là anh có thể chữa khỏi sao?" Lý Thư Yểu hỏi xong câu này thì cảm thấy cực kỳ hối hận.
Cô ta cho rằng lúc trước mình nên đấu tranh đến cùng với bác của mình, để Triệu Phong chữa trị cho bố cô ta ở Vân Thành, hiện tại cô ta đã đến Giang Nam, dưới sự giới thiệu của bác mình, cô ta đã tìm được một bác sĩ rất nổi tiếng ở địa phương nhưng việc điều trị lại quá chậm.
Có đôi khi Lý Thư Yểu sẽ tự hỏi, liệu có phải là vì quan hệ thống gia mà bác cô ta cố tình tìm lý do để cô ta ở lại Giang Nam hay không? Hoặc có thể nói ngay từ đầu bác cô ta chạy đến Vân Thành để đón bố cô ta chính là là quan hệ thống gia sau này của bà ta? Lý Thư Yểu không dám nghĩ tiếp nữa, càng nghĩ càng cảm thấy lòng dạ của bác cô ta thật đáng sợ.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng bác mình sẽ lợi dụng bệnh tình của bố mình để đạt được mục đích quan hệ thống gia.
Giờ nghĩ lại, cô ta thực sự rất sợ hãi.
Triệu Phong thìn ra được vẻ mặt bất an và nỗi băn khoăn của Lý Thư Yểu, anh lập tức hỏi: "Có thắc mắc gì không?" "Tôi nghi ngờ căn bản vị bác sĩ mà bác tôi tìm được sẽ không chữa khỏi căn bệnh của bố tôi mà chỉ đang kéo dài thời gian, để tôi gả vào nhà họ Liễu càng sớm càng tốt mà thôi" Lý Thư Yểu nói.
"Không phải là không thể.
Bác cô là một kẻ nịnh hót.
Bà ta sẽ làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình.
Cô phải cẩn thận.
Nếu phát hiện ra bất cứ điều gì thì hãy thông báo cho tôi ngay lập tức.
hoặc có thể đưa bố cô cùng đến gặp tôi.
Tôi có thể chữa khỏi cho ông ấy chỉ trong vòng một ngày" Triệu Phong lo lắng rằng bệnh tình của bố Lý Thư Yểu có thể sẽ trở nên nghiêm trọng hơn nếu cứ kéo dài thêm thời gian.
Hiển nhiên Lý Thư Yểu cũng hiểu được điều này, cô ta lộ ra vẻ mờ mịt.
Nếu như bác của cô ta thực sự độc ác như vậy, cô ta cũng không biết phải đối mặt với cả nhà bác như thế nào.
Cô ta ăn nhờ ở đậu ở đây, rõ ràng chính là dê vào miệng cọp.
"Đừng lo lắng, hẹn thời gian rồi đưa bố cô ra ngoài, hãy tin tưởng vào y thuật của tôi" Triệu Phong an ủi.
Với tư cách là học trò của Thần Y Môn, Triệu Phong sẽ không thấy chết mà không cứu được, nếu như bác của Lý Thư Yểu không đến đón người đi thì lúc ở Vân Thành anh đã ra tay cứu giúp rồi.
Có đôi khi trời đất đưa đẩy lại thành ra như thế này, nếu như bệnh tình bị kéo dài thời gian thì học trò của Thần Y Môn cũng chưa chắc có thể chữa khỏi.
"Hồi đó ở Vân Thành, tôi đã nói lúc đó là thời điểm tốt nhất để chữa bệnh cho bố cô.
Tôi không biết rốt cuộc người đang chữa trị cho bố của cô có trình độ như thế nào, nhưng hiện tại đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất rồi."
Triệu Phong nói thẳng thừng.
Càng nghĩ về điều đó, Lý Thư Yểu lại càng cảm thấy hối hận vì đáng lẽ ra khi đó mình nên kiên trì hơn.
Triệu Phong tiếp tục an ủi: "Nhưng cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần cô nhanh chóng đưa bố cô ra ngoài, tôi có thể nắm chắc chắn mười phân chăm" Triệu Phong nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Được, được rồi, đợi ngày mai giải quyết xong chuyện, tôi nhất định sẽ đưa bố tôi ra ngoài."
Lý Thư Yểu vội vàng gật đầu.
Ngày mai quán rượu Phượng Lai Nghi lại là một trở ngại khác đối với Lý Thư Yểu.
Thực ra đôi chân ở trên người Lý Thư Yểu, cô ta có thể không đi, nhưng rốt cuộc vẫn không thể tự mình quyết định.
Bố cô ta vẫn còn nằm trong tay nhà họ Cát, đây chính là điểm yếu của cô ta, nếu như bị lợi dụng điểm yếu thì sẽ là kết quả tồi tệ nhất.
"Thật sự không cần tôi giúp sao? Chỉ cần tôi muốn thì ngay cả san bằng nhà họ Cát cũng được, cô tin không?" Triệu Phong tuyệt đối có khả năng này.
"Tôi.."
Lý Thư Yểu do dự.
Thành thật mà nói, Lý Thư Yểu thực sự không tin.
Kể cả khi nãy trong lúc giằng co với Lý Liên Hoa, Triệu Phong đã nói anh là người của dòng tộc đứng đầu cả nước, Lý Thư Yểu cũng không tin.
Dù sao thì dòng tộc đứng đầu cả nước thực sự cách cô ta quá xa, cô ta không nghĩ rằng mình có thể khiến người của dòng tộc đứng đầu cả nước quan tâm chăm sóc như vậy.
Nhưng Lý Thư Yểu cũng không cho rằng Triệu Phong có ý xấu, cô ta tin tưởng vào nhân phẩm của Triệu Phong, lúc này nghe được những lời của Triệu Phong, cô ta cảm thấy đó là một niềm an ủi.
Triệu Phong nhìn vẻ mặt do dự của Lý Thư Yểu, anh chỉ mỉm cười.
Chỉ cần anh muốn, san bằng nhà họ Cát, để nhà họ Cát bị tiêu diệt ở Giang Nam thì cũng không phải là không thể.
Khi dòng tộc phân phối cho anh Trang viên Tống Nghị và Trung tâm Tài chính Quốc tế Thế giới, họ không chỉ cung cấp cho anh xe mà còn cho cả gia đình của anh.
Nhà họ Cát nhỏ bé thì không cần phải nói.
Nếu nhà họ Cát động đến điểm mấu chốt của Triệu Phong, vậy thì nhà họ Cát sẽ bị tiêu diệt và biến mất khỏi Giang Nam vĩnh viễn.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng, Triệu Phong đưa chiếc hộp gỗ trong tay cho Lý Thư Yểu: "Nếu bác của cô đã không thèm quan tâm đến món quà trong hộp này thì tặng cho cô luôn.
Cô hãy mang về cắt thành từng lát mỏng, làm súp cho bố của cô uống, hãy nhớ mỗi lần nấu canh cô chỉ được phép cho một lát mỏng, càng ít càng tốt, nhưng tuyệt đối không được cho nhiều hơn".
Lý Thư Yểu mở to đôi mắt sáng ngời và trong veo, nhìn Triệu Phong, hỏi với giọng nghi ngờ: "Trong hộp này có cái gì vậy?" "Nhân sâm núi ba trăm năm tuổi, có thể kéo dài tuổi thọ của bố cô" Triệu Phong thản nhiên nói.
"Đồ vật bên trong là nhân sâm núi lâu năm?" Lý Thư Yểu kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, đây vốn là món quà gặp mặt mà tôi định tặng cho bác của cô, nhưng không ngờ là bà ta không phân biệt được hàng tốt xấu.
Cây nhân sâm núi lâu năm này đã trồng được ba trăm năm, là một loại dược liệu bổ dưỡng và có thể kéo dài tính mạng vào những thời khắc quan trọng" Triệu Phong nói thẳng.
Nếu không phải có quan hệ với Lý Thư Yểu thì Triệu Phong sẽ không tặng cho Lý Liên Hoa món quà gặp mặt này.
.
Nhưng mà không ngờ Lý Liên Hoa lại chẳng thèm mở ra, cho dù có mở hộp gỗ ra thì cũng sẽ nghĩ đó là nhân sâm rẻ tiền hay gì đó.
"Cảm ơn anh, anh thật sự rất có lòng.
Nhưng tiếc là bác tôi không phân biệt được hàng tốt xấu, nhưng một món đồ tốt như vậy, cho bà ta thì cũng thật Phong phí."
Lý Thư Yểu vô cùng tin vào lời nói của Triệu Phong.
Cô ta cũng không hề nghi ngờ rằng cây nhân sâm núi này đã ba trăm năm tuổi, bởi vì cô ta không nghĩ rằng Triệu Phong sẽ mang chuyện này ra để nói đùa.
"Không cần khách sáo, cho dù bác sĩ mà bác của cô tìm được có trình độ như thế nào, cây nhân sâm núi lâu năm này có thể giúp bố cô sống thêm được một khoảng thời gian nữa, nhưng không thể chữa khỏi tận gốc.
Cô hãy nghĩ cách để đưa bố cô ra ngoài càng sớm càng tốt đi, tôi sẽ giúp cô giải quyết rắc rối này" Triệu Phong nghiêm túc nói.
Lúc này, đáy mắt Lý Thư Yểu tràn đầy sự biết ơn và cảm động, thậm chí vành mắt của cô ta còn đỏ cả lên, ánh mắt bao phủ bởi một tầng sương mỏng.
Cuối cùng cô ta cũng không kìm được nữa, nước mắt lăn dài trên má.
Triệu Phong lấy khăn giấy ra lau khô nước mắt cho Lý Thư Yểu, sau đó kéo tay cô ta dựa lại gần bả vai của mình.
"Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.
Ngày mai quán rượu Phượng Lai Nghi, dù có sao đi nữa thì cũng đừng thỏa hiệp.
Những việc quan trọng trong đời đều phải nắm giữ ở trong tay mình.

Nhưng tôi khuyên cô nên dùng kế hoãn binh, đừng lấy cứng đối cứng với đối phương ngay lập tức.
Chờ sau khi đưa bố cô ra ngoài, để tôi chữa khỏi bệnh cho ông ấy.
Sau đó sẽ ngả bài với nhà họ Cát và thậm chí cả nhà họ Liễu" Triệu Phong an ủi Lý Thư Yểu, đồng thời bày mưu tính kể cho cô ta.
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ làm như lời anh nói" Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Thư Yểu dựa vào vai Triệu Phong, cô ta cũng không dám dựa cả người lên mà dùng chân chống đỡ cả người, lo lắng rằng cơ thể của mình dựa lại gần sẽ khiến Triệu Phong phản cảm.
Trên thực tế, Triệu Phong đã cảm thấy thoải mái về những hiểu lầm khi ở Vân Thành.
Vừa rồi Lý Thư Yểu cũng không làm chuyện gì quá đáng, hơn nữa trong cuộc họp thường niên của nhà họ Lý, Triệu Phong đã tha thứ cho cô ta khi cô ta quỳ xuống trước mặt mọi người.
Tuy nhiên, bây giờ trong lòng của Triệu Phong, Lâm Nhược Nhược là người quan trọng nhất, anh muốn giữ chặt điểm mấu chốt đó.
Cùng lúc đó, Ngự Đình Biệt Uyển của nhà họ Cát.
Lý Liên Hoa ngồi trên ghế sô pha, tức giận đến nỗi toàn thân phát run.
"Tên khốn! Thằng nhóc kia là cái khỉ gì, cháu gái của tôi cũng chẳng có mắt nhìn gì cả, sao có thể tìm một thằng nhà quê chẳng biết chút gì về lễ phép, không bằng một phần mười Liễu Xuyên!" "Ngày mai quán rượu Phượng Lai Nghi, phải đưa Thư Yểu đến, tranh thủ thời gian gặp mặt rồi ăn một bữa cơm với Liễu Xuyên.
Đợi sau khi Thư Yểu nhìn thấy một Liễu Xuyên xuất sắc như vậy thì nhất định sẽ hiểu được ý tốt của người bác như mình" "Ngày mai sẽ gặp mặt Liễu Xuyên, mình có nên chuẩn bị quà gặp mặt không nhỉ?" "Nên chuẩn bị! Cuộc gặp mặt này rất quan trọng.
Dù sao thì đây cũng là lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa Thư Yểu và cậu Liễu.
Nếu buổi gặp mặt diễn ra vui vẻ thì lễ đính hôn và kết hôn sau đó sẽ rất suôn sé!" Về cuộc gặp mặt tại quán rượu Phượng Lai Nghi vào ngày mai, Lý Liên Hoa đã quyết định chuẩn bị một món quà hào phóng, coi như quà gặp mặt cho nhà họ Liễu.
Đây là khoảng cách, khoảng cách giữa Triệu Phong và Liễu Xuyên trong lòng bà ta.
m Phong tặng cho bà ta một món quà, bà ta lập tức ném ra ngoài mà không thèm nhìn lấy một cái.
Mà bà ta lại nghĩ đến việc chủ động tặng quà cho Liễu Xuyên.
Đây được gọi là phân biệt đối xử.
Điều mà Lý Liên Hoa coi trọng chính là bối cảnh gia đình của Liễu Xuyên và mối quan hệ thống gia giữa nhà họ Liễu và nhà họ Bạch.
Có thể nói, Lý Liên Hoa thực sự kiêng nể và muốn lấy lòng hơn cả chính là nhà họ Bạch.
Bởi vậy, Lý Thư Yểu đã trở thành vật hi sinh để bác của cô ta tạo dựng quan hệ thống gia.
Mà Lý Thư Yểu đang đứng ở cửa biệt thự chuẩn bị tạm biệt Triệu Phong, lưu luyến không rời.
Chỉ có bờ vai vững chắc của Triệu Phong mới có thể cho cô ta một chút yên tâm.
"Để tôi tiễn anh" Lý Thư Yểu nói.
"Được" Triệu Phong cũng không từ chối.
Mãi cho đến khi cả hai đến nơi Triệu Phong đỗ xe thì mới dừng bước lại.
Ở đây còn có những chiếc xe khác đang đậu.
Đây là khu giàu có, cơ bản đều là mấy chiếc xe sang như Benzo và Bentley.
Trong số những chiếc xe này, chỉ có chiếc xe của Triệu Phong là Pagani Zonda kim cương đỏ, phong cách nhất và cũng ngầu nhất.
Mặc dù đậu giữa một dàn xe sang nhưng chiếc siêu xe này vẫn rất dễ khiến người khác chú ý.
Khi có người đi ngang qua nhất định sẽ dừng lại và liếc nhìn thêm mấy cái.
Không nghi ngờ gì, Lý Thư Yểu cũng nhìn thấy Pagani Zonda kim cương đỏ trong dàn xe sang.
Thành thật mà nói, cô ta đã từng nhìn thấy Pagani, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy chiếc kim cương đỏ.
Cô ta cảm thấy hơi tò mò, chiếc xe này là của ai vậy? Kể từ khi sống ở Ngự Đình Biệt Uyển, cô ta chưa bao giờ nhìn thấy người hàng xóm nào lái chiếc xe này cả.
Chẳng lẽ chiếc xe này là của bạn bè hay người thân của hàng xóm hay sao? Ý tưởng này vừa chợt lóe lên trong đầu Lý Thư Yểu.
Cô ta cũng không hề quá xoắn xuýt với nghi vấn này, dù sao thì đó cũng không phải xe của Triệu Phong.
Nghĩ đến Triệu Phong lái xe tới, Lý Thư Yểu đột nhiên rất ngạc nhiên.
Cô ta còn không biết hôm nay Triệu Phong thuê chiếc xe gì tới đây.
Mặc dù số tiền kia không đáng bao nhiêu nhưng Lý Thư Yểu không có ý định để cho Triệu Phong phải chi trả.
"Hôm nay anh thuê xe tới đây, lát nữa tôi sẽ chuyển 5000 tệ cho anh" Lý Thư Yểu chủ động đề nghị.
"Không đến 5000 tệ, thuê một chiếc Ferrari cũng không tốn tận 5000 tệ đâu."
Triệu Phong xua tay tỏ vẻ không cần.
"Anh vẫn nên nhận lấy đi, anh vất vả cả đoạn đường cũng không dễ dàng gì, lại còn bỏ tiền ra mua nhân sâm núi lâu năm, chắc cũng phải tốn rất nhiều tiền, coi như là đề bù" Lý Thư Yểu nói.
"Thực sự không cần đâu, tôi phải đi về rồi."
Triệu Phong nói với Lý Thư Yểu: "Xe của tôi ở ngay phía trước, chiếc xe màu đỏ đấy, cô có muốn vào trong ngồi một chút hay không?" Triệu Phong lịch sự mời.
"Màu đỏ sao?" Lý Thư Yểu có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy" Triệu Phong gật đầu..
Lúc này phía trước chỉ có một chiếc xe màu đỏ, là chiếc xe Pagani Zonda cực ngầu.
Lý Thư Yểu mở to hai mắt sáng ngời, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc: "Là...
là chiếc xe kia sao?" "Đúng vậy, của tôi đấy" Triệu Phong nhẹ nhàng gật đầu.
"Thật...
thật sự là của anh sao?" Lý Thư Yểu vẫn hỏi bằng giọng điệu nghi ngờ: "Đây...
đây là Pagani đó."
"Ừ, Pagani Zonda" Triệu Phong nói.
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Pagani Zonda ánh đỏ đấy" Lý Thư Yểu nói.
"Ánh đó là do bên trên thân xe được tráng một lớp bột kim cương màu đỏ" Triệu Phong giảng thích một cách không nhanh không chậm.
"À? Đỏ...
kim cương đỏ.."
Lý Thư Yểu kinh ngạc hà to miệng.
"Đúng vậy, lên xem thử không?" Triệu Phong cười khē.
"Tôi..."
Lý Thư Yểu cảm thấy hơi do dự.
Lúc này tâm trí của cô ta đang rất rối bời, như lọt vào trong sương mù.
Cô ta đã lớn như vậy rồi, đây là chiếc siêu xe thể thao đặc biệt nhất mà cô ta từng thấy.
Vốn dĩ Pagani Zonda là siêu xe hàng đầu với số lượng có hạn, mà chiếc xe này lại có một lớp ánh đỏ, càng thể hiện sự quý giá.
Lý Thư Yểu cũng không dám nói rằng mình sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có nữa rồi.
Hít một hơi thật sâu, Lý Thư Yểu bước từng bước về phía chiếc "kim cương đỏ".
Ngay sau đó, Lý Thư Yểu đi đến trước chiếc xe "Kim cương đỏ".
Cô ta còn phát hiện bên cạnh "Kim cương đỏ" còn có một chiếc Porsche 911 màu đỏ đang đậu.
Nhưng mà chiếc Porsche 911 màu đỏ này đã bị mấy chiếc xe màu đen phía trước che mất nên không thể nhìn thấy.
Nếu như không đi qua đó thì rất khó phát hiện ra chiếc xe Porsche trong số đó.
Lý Thư Yểu đột nhiên tỉnh ngộ, cô ta cảm thấy rằng đây mới đúng là xe của Triệu Phong.
Có Tống cộng hai chiếc xe màu đỏ trong dàn xe này.

Mặc dù Porsche 911 cũng là một chiếc xe sang nhưng nó vẫn thấp hơn mấy bậc so với chiếc Pagani Zonda được chế tạo đặc biệt với lớp bột kim cương đỏ trên thân.
Dù sao thì phiên bản chế tạo riêng này rất hiếm trên thế giới và không còn xuất bản nữa.
Lý Thư Yểu cho rằng với vị trí hiện tại của Triệu Phong, công ty trang bị một chiếc Porsche cho anh thì cũng không có vấn đề gì.
Hơn nữa hiện nay Tập đoàn Phi Vũ cần giữ thể diện, có thể sẽ cung cấp xe Porsche cho các giám đốc điều hành cấp cao của công ty con.
“Không lên xe ngồi một chút sao?”
Triệu Phong hỏi Lý Thư Yểu.
Lý Thư Yểu gật đầu, quyết định lên xe ngồi một chút.
Nhưng đúng lúc này, bác của Lý Thư Yểu đang đứng ở đầu phố, bà ta hét về phía Lý Thư Yểu: "Thư Yểu, về nhà! Mau về nhà nhanh lên! Bác sẽ đưa cháu đi làm đẹp và làm tóc! Mua cho cháu mấy bộ quần áo đẹp!" Ngày mai ở nhà hàng Phượng Lai Nghi, Lý Liên Hoa nhất định phải giành chiến thắng.
Bà ta muốn Lý Thư Yểu ăn mặc thật xinh đẹp, không để thua kém các cô gái con nhà giàu có ở Giang Nam, thành công nắm chắc cậu chủ nhà họ Liễu trong lòng bàn tay! Lý Thư Yểu nghe thấy tiếng hét của bác mình, cô ta liếc nhìn Triệu Phong bằng vẻ mặt không biết phải làm như thế nào.
Triệu Phong cũng bất lực, anh nói: "Đi thôi, nếu như ngày mai cô không xử lý được thì lập tức gọi điện thoại cho tôi."
“Được, tôi biết rồi, tạm biệt”
Lý Thư Yểu mỉm cười gật đầu.
Sau đó Lý Thư Yểu quay người và rời đi.
Còn Triệu Phong thì đi về phía chiếc xe "Kim cương đỏ".
Khi Lý Thư Yểu vừa trở về nhà của bác mình thì lập tức bị mắng một trận.
“Cháu nói chuyện với cái thằng đó làm gì, ngày mai cháu sẽ chính thức gặp mặt cậu Liễu Xuyên, bây giờ cháu nên chú ý lời nói và cử chỉ của mình!”
Trên gương mặt của Lý Liên Hoa tràn đầy sự lạnh lùng.
"Cháu cũng không đính hôn với Liễu Xuyên, dựa vào đâu mà cháu phải chú ý lời nói và cử chỉ của mình? Bây giờ con cháu và Triệu Phong còn chưa chia tay, tại sao bác lại muốn xen vào?" Lý Thư Yểu chống đổi vài câu.
"Lý Thư Yểu, chẳng phải bác là vì muốn tốt cho cháu hau sao, sao cháu lại không biết tốt xấu như vậy! Cháu nói xem, cháu cứ bám lấy nó làm gì? Hôm nay bác không thấy nó lái xe đến đây, liệu có phải ngay cả xe riêng mà nó cũng không có hay không!" Lý Liên Hoa nói với giọng đầy oán trách "Anh ấy có xe mà bác, anh ấy lái chiếc Porsche 911 tới đây, chiếc xe này còn chưa đủ tốt hay sao? Cháu nghĩ như vậy là ổn rồi.
Trước cửa nhà không cho đỗ xe nên bảo vệ bảo anh ấy đỗ xe ở con phố buôn bán trước nhà nên bác mới không nhìn thấy thôi”
Lý Thư Yểu nói.
“Ha ha, ý cháu là chiếc xe Porsche 911 màu đỏ ở phố buôn bán ấy hả?”
Lý Liên Hoa nhếch mép hỏi.
“Đúng vậy, chính là chiếc xe đó”
Lý Thư Yểu gật đầu.
"Đó là chiếc xe của nhà ông Vương ở bên cạnh, nhà ông ấy có một chiếc Porsche 911 màu đỏ.
Bác nhớ rất rõ là cả khu nhà của chúng ta chỉ có duy nhất một chiếc Porsche màu đỏ này thôi" Trên gương mặt của Lý Liên Hoa tràn đầy vẻ xem thường, liên tục cười khẩy.
"Thư Yểu, những gì cháu nói hoàn toàn không phải là sự thật.
Uổng công bác vẫn thương yêu cháu, vậy mà cháu lại lừa gạt bác như vậy.
Như thế có gì hay họ sao?" "Kể từ khi người bạn trai đó của cháu xuất hiện, cháu đã nói dối hết lời này đến lời khác."
"Hiện tại đang ở Giang Nam, một trong hai khu vực sầm uất trong nước chứ không phải ở Vân Thành nhỏ bé.
Bác hy vọng cháu cũng sẽ nâng cao tổ chất cá nhân của mình.
Muốn khiến cậu Liễu Xuyên vừa mắt thì cháu phải xuất sắc trên mọi mặt" "Thư Yểu, cháu có biết không? Một khi cháu và cậu Liễu Xuyên kết hôn thì đã là trèo cao rồi.
Nhà họ Liễu là một dòng tộc hạng hai ở Giang Nam, lẽ ra nên tìm một cô gái con nhà giàu môn đăng hộ đối mới đúng.
Nói thật thì nhà họ Lý chúng ta quả thực không xứng với nhà họ Liễu ở Giang Nam.
Nếu không có bác làm trung gian thì cháu nghĩ mình có thể có cơ hội kết hôn tốt như vậy hay sao?" Lý Liên Hoa không ngừng nói trước mặt Lý Thư Yệu.
Mà Lý Thư Yểu cũng tuyệt đối không ngờ rằng chiếc Porsche 911 màu đỏ kia thực sự là xe của hàng xóm.
"Chẳng lẽ Triệu Phong đang nói dối hay sao? Hay là chiếc kim cương đỏ kia mới là xe của Triệu Phong?" Trong lòng Lý Thư Yểu cũng cảm thấy không chắc chắn, vô cùng phức tạp.
Thấy cháu gái mình mất tập trung, Lý Liên Hoa tức giận đến nỗi không thể chịu được.
“Cháu có chăm chú nghe bác nói hay không đấy?”
Lý Liên Hoa tức giận mắng Lý Thư Yểu.
“Bác à, rất có thể là Triệu Phong lái chiếc xe kim cương đỏ đến đây đấy.”
Lý Thư Yểu nhìn về phía Lý Liên Hoa và nói.
“Kim cương đỏ gì cơ, cháu mau chóng cắt đứt liên lạc với nó đi, sau này ít qua lại với loại rác rưởi này thôi!”
Giọng nói của Lý Liên Hoa vô cùng lạnh lùng: “Đi thôi, bác đưa cháu đi làm đẹp, làm tóc, nhất định ngày mai phải nắm chắc cậu Liễu Xuyên trong lòng bàn tay! Lúc này, tại nhà họ Liễu ở Giang Nam.
Liễu Uyên, người đứng đầu nhà họ Liễu đang ngồi trên ghế ngắm cảnh ở nhà mình, nhàn nhã thưởng thức trà.
Đối diện là vợ của ông ta, Tôn Ngọc Mai.
“Buổi lễ gặp mặt thông gia vào ngày mai đã được Ỗchuẩn bị gần xong rồi chứ?”
Tôn Ngọc Mai hỏi Liễu Uyên.
"Cũng tàm tạm rồi, căn bản là không cần chuẩn bị chút nào.
Chẳng phải chỉ là gặp mặt con gái của một dòng tộc sa sút thôi sao? Thật sự cũng chẳng có gì đáng để chuẩn bị cả" Liễu Uyên bưng tách trà, trong lời nói thể hiện thái độ không quan tâm.
Trong mắt ông ta không hề có dòng tộc nhà họ Lý này.
Cho nên cũng không có kỳ vọng gì đối với Lý Thư Yệu.
"Những thứ gì nên chuẩn bị thì vẫn phải chuẩn bị.
Dù sao thì bà mối cũng là người của nhà họ Cát, vẫn phải giữ thể diện cho nhà họ Cát chứ.
Huống hồ tôi nghe nói dung mạo Lý Thư Yểu cũng không tệ, khí chất cũng tốt, cả điều kiện và ngoại hình đều rất phù hợp với Triệu mỹ của nhà họ Liễu chúng ta.
Nhà họ Liễu chúng ta phải tìm một cô gái có tri thức hiểu lễ nghĩa để làm con dâu, để làm hãnh diện nhà họ Liễu”
Tôn Ngọc Mai luôn cảm thấy rằng, điều khiển nhà họ Liễu yếu thế hơn so với những dòng tộc khác có cùng cấp bậc nằm ở chỗ xuất thân.
Nhà họ Liễu là một dòng tộc mới nổi, những năm gần đây đã có những phát triển nhanh chóng và thuộc hàng mới nổi trong giới kinh doanh.
Nhưng xuất thân vẫn chưa đủ, đây chính là khuyết điểm của nhà họ Liễu.
Mà Lý Thư Yểu lại được sinh ra trong một gia đình dòng dõi văn học ở Vân Thành, nếu để con trai mình kết hôn với Lý Thư Yểu thì có thể bổ sung thêm xuất thân và nội hàm cho dòng tộc.
"Điều này cũng đúng.
Dù sao thì nhà họ Liễu chúng ta cũng là dòng tộc mới nổi trong giới doanh nhân Giang Nam.
Hiện tại có triển vọng phát triển khá tốt, nhưng so với các dòng tộc khác có cùng cấp bậc thì tôi vẫn cảm thấy có sự chênh lệch.
Tôi đã xem ảnh chụp và video do Lý Liên Hoa đưa rồi, quả thực Lý Thư Yểu không tệ, cũng rất xứng đối với Liễu Xuyên nhà chúng ta”
Liễu Uyên nói.
“Đúng rồi, đàm phán chuyện hợp tác với Công ty Lương Dược ra sao rồi?”
Tôn Ngọc Mai hỏi.
"Nhất định có thể giành được dự án hợp tác mới.
Đây là một thương vụ lớn, Công ty Lương Dược là một trong ba công ty dược phẩm lớn nhất ở Giang Nam.
Nếu chúng ta giành được thương vụ lớn này thì nhà họ Liễu cũng có thể chứng tỏ được bản thân.
Những người khác luôn nói rằng chúng ta dựa vào nhà họ Bạch để phát triển, còn nói nếu như không có nhà họ Bạch thì nhà họ Liễu chúng ta sẽ không thể trở thành dòng tộc mới nổi của giới kinh doanh Giang Nam, lần này chúng ta nhất định phải chứng minh cho bọn họ thấy rằng, nhà họ Liễu chúng ta cũng có năng lực, nếu giành được cuộc làm ăn này thì nhà họ Liễu có thể xếp vào hạng số má trong ngành rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.