"Mẹ kiếp, cậu có biết láy xe không vậy".
Triệu Phong cảm thấy xe điện cứ lảo đảo, trọng tâm không ổn định.
"Thiếu gia yên tâm, tôi từng lái qua chiếc Red Rabbit Horse' này rồi"
Ngô Lương nghiêm túc nói.
Mặc dù kỹ năng lái xe không tốt nhưng tốc độ láy thì rất nhanh.
Cứ như vậy tầm khoảng bốn mươi phút mới tới nhà hàng.
Ngô Lương thả Triệu Phong xuống sau đó lấy chiếc xe tình yêu của mình đi.
Mà Triệu Phong lại cảm thấy ngồi trên chiếc xe đạp điện này cũng ok đi, ít ra cũng bốn năm năm rồi vẫn chưa hư.
Đi vào Đông thành thêm mười dặm mới gặp được phố cơm Tây Phương, Triệu Phong liền thấy được người ngồi cạnh cửa sổ là Lâm Nhược, và ba đồng nghiệp của cô.
Hai nữ một nam đều là đồng nghiệp mới.
Triệu Phong đi qua miễn cười chào hỏi.
Đã là đồng nghiệp của Lâm Nhược thì Triệu Phong luôn duy trì phép tắc.
Hai nữ đồng nghiệp của Lâm Nhược khi nhìn thấy Triệu Phong hai mắt đều sáng rực cả lên.
Không thể không nói, nếu bỏ Triệu Phong vào đám đông thì hắn ta luôn là kẻ đẹp trai nổi bật nhất.
Mà vị đồng nghiệp nam kia thì lãnh đạm thờ ơ, thậm chí trên gương mặt cũng không xuất hiện nét tươi cười nào.
"Bạn học Triệu, mau ngồi xuống, hôm nay tôi mời khách nên cứ an tâm gọi món".
Đôi môi anh đào của Lâm Nhược khẽ nhếch, cô tươi cười như nắng ẩm gió xuân, như trăm hoa chớm nở.
Lâm Nhược từ khi có được tự tin thì càng thêm xinh đẹp nhu hòa.
Triệu Phong ngồi xuống, chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-ty-phu/1726672/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.