Vương Vũ đột nhiên nổi giận vô cớ, nhìn từ phía Triệu Phong thì cảm thấy rất ngu ngốc. Chỉ vì một chút đãi ngộ tốt trong công việc, tưởng rằng mình giỏi? Thật ra kiểu người này, Triệu Phong gặp nhiều rồi. Mới đạt chút thành tựu nhỏ, gặp người quen đã khoe khoang liên hồi. Hơn nữa, chỉ biết ba hoa với người ta. Mà cái loại giống như Vương Vũ đây, đối với người ta mà nói là là sự sỉ nhục và trào phúng. Tự mình kiêu ngạo, không biết giá trị của bản thân rớt xuống thê thảm. Đặt trước mặt Triệu Phong, có hai lựa chọn. Thứ nhất là gọi điện cho Ngô Lương, để Ngô Lương ra tiếp. Thứ hai là trực tiếp đạp bay tên bảo an cản đường này, không cần nương tay! Ngay lúc này, một thanh niên tuổi tác không khác Triệu Phong là bao, bước đến trước cửa. Về phần thanh niên này, Triệu Phong không nhận ra. Nhưng xem biểu tình của Vương Vũ kia, thái độ thê nô kèm nụ cười nịnh bợ. “Bàng thiếu tới rồi, Ngô thiếu đang cung kính chờ tiếp đón bên trong, hôm nay Ngô thiểu đã đặc biệt chuẩn bị, cậu là khách quý của bất động sản Minh Huy, mời vào mời vào.” Trên thực tế, Ngô Lương chưa từng nói cung kính chờ người đàn ông trẻ tuổi họ Bàng này. Xét về địa vị con người, đáng để Ngô Lương phải cung kính đợi ở thành phố Bình An này, trừ Triệu Phong chỉ còn bố anh ta. Vương Vũ chỉ thấy, nửa giờ trước Ngô Lương dặn thư ký đi xay cà phê, hơn nữa Ngô Lương còn dùng hạt cà phê trân quý nhập khẩu từ Nam Mỹ, điều này tương đối khác thường. Dựa vào thân phận của Ngô Lương ở thành phố Bình An, bình thường tiếp đãi đối tác, bạn bè, sẽ không phí tâm chiêu đãi như vậy, trừ phi người hôm nay người cần tiếp đón là một vị khách tôn quý. Bàng Húc, người vừa tới, là người thừa kế sản nghiệp của Bàng thị tại thành phố Bình An. Vì vậy, Vương Vũ đoán, vị khách quý Ngô Lương muốn tiếp đãi là Bàng Húc. Giờ đây, Bàng Húc nhíu mày, lộ ra biểu tình bất ngờ. “Anh Ngô tài thật, lại đoán được hôm nay tôi muốn tới!” Bàng Húc thầm kinh ngạc trong lòng. Hôm nay, Bàng Húc đến tìm Ngô Lương, đúng là có chuyện muốn thương lượng, nhưng chưa báo trước khi nào tới, dù sao cũng không phải chuyện quan trọng gì, chỉ muốn hẹn Ngô Lương, đi đánh golf. Vương Vũ dương dương tự đắc, cảm thấy mình rất thông minh, biết nhìn nhận tình hình, sau này có thể thăng chức cao hơn rồi. Trương Quân đứng kế bên, há hốc mồm, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Thật ra, Trương Quân muốn nói: “Gã Vương Vũ này thật hấp tấp, Ngô thiếu nói với chúng ta muốn tiếp đãi khách quý bao giờ?” Không thể không nói, Vương Vũ đúng là nhiệt tình, Bàng Húc nghe lời sau của gã, mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Vương Vũ: “Bảo an các anh vất vả rồi” Chỉ một câu ngắn ngủi, đã khiến Vương Vũ phấn khích không thôi! “Ôi chao! Bàng thiếu có lòng quan tâm!” Trông bần thật! Triệu Phong gọi gã là “bảo an”, gã còn hận không thể sỉ nhục Triệu Phong từ đầu đến chân. Mà Bàng Húc vừa gọi gã “bảo an”, gã vui muốn chết. Thứ người hèn hạ! Nhận được mấy lời ngon ngọt, Vương Vũ tiếp tục lấy lòng: “Mau mở cửa cho Bàng thiếu, mời Bàng thiếu vào” Cửa vừa mở, Triệu Phong cũng bước lên, muốn vào cùng Bàng Húc. Vương Vũ may mắn, tránh thoát một kiếp, nếu không phải Bàng Húc tới, chắc bây giờ gã lãnh trọn một cước của Triệu Phong rồi. Sâm! Nhưng, ngay lúc Triệu Phong muốn bước vào cùng Bàng Húc, Vương Vũ liền đóng chặt cửa lại. “Bàng thiếu, xin cậu chờ chút, cậu có thể nào, mà người này thì không được, chúng tôi hoài nghi cậu ta được bất động sản Thiên Lợi thuê tới quấy rối” Vương Vũ chỉ Triệu Phong, giải thích với Bàng Húc. Bàng Húc gật đầu, không nói gì nhiều. Anh ta biết, gần đây bất động sản Minh Huy và bất động sản Thiên Lợi, đang có xích mích. Chỉ là, Bàng Húc chẳng muốn đứng về phe nào cả, không muốn dính líu tới mấy chuyện làm ăn trên thương trường. “Vương Vũ, để Triệu Phong vào đi, cần gì phải làm khó người ta, anh đừng quên cuộc sống của chúng ta trước kia cũng từng lăn lộn dưới phong ba bão táp, kiếm miếng ăn, chẳng dễ dàng gì!” Một người bảo an khác, tên Trương Quân, nhớ lại chuyện từng trải, động lòng cảm thông. “Trương Quân, cậu đừng có xía vào!” Vương Vũ liếc Trương Quân. Trước đó Trương Quân chỉ lạnh mặt đứng xem, bây giờ động lòng trắc ẩn. Mà Triệu Phong, nhìn điệu bộ tự cho là đúng của Vương Vũ, cười nhạt: “Vương Vũ, anh sẽ vì thái độ tự mãn hôm nay, mà trả cái giá thật lớn!”. “Ôi, cậu Triệu Phong, cậu nói bớt đi một câu, nghe tôi” Trương Quân khuyên nhủ. “Cậu uy hiếp ông đây? Ui ui, tôi sợ quá cơ, cậu nhìn lại mấy tay giao hàng như cậu, có thủ đoạn gì để tôi trả giá lớn nào? Tôi khuyên cậu tỉnh ngộ đi, tôi không thể để một kẻ thấp kém như cậu vào gặp Ngô thiếu đâu!” Vương Vũ lần nữa nhắc lại Triệu Phong là tên giao hàng, thật ra điều này bắt nguồn từ sự tự ti của gã. Gã từng là nhân viên trong đội giao hàng, cũng từng nếm trải mùi vị khinh miệt, hôm nay trở thành bảo an tư nhân, được làm việc trong môi trường tốt hơn, nhưng lại khinh bỉ các nhân viên giao hàng, đây là tự lừa gạt bản thân ức hiếp người khác! Lần này, Triệu Phong sẽ không cho Vương Vũ thêm cơ hội nào nữa! Hai hàng lông mày nhíu chặt, toát khí lạnh bức người, nhìn thẳng Vương Vũ. “Sao! Còn muốn ăn đòn? Nói cho cậu biết, ông đây từng luyện võ!” Vương Vũ được nước lấn tới. Triệu Phong lười trả lời, trực tiếp đạp thẳng. Phanh! Một cước vào giữa bụng, đá văng hắn khỏi cửa. Tốc độ rất nhanh, Vương Vũ không kịp phản ứng. Khi hắn nhận ra, đã quằn quại nằm trên đất, không đứng dậy nổi. Trương Quân và Bàng Húc khiếp vía. Đạp người như đạp quả banh, đạp đến mộp luôn! Ngô Lương nghe động tĩnh, vội vàng từ văn phòng chạy qua. Thấy vị công tử thế gia đứng ở cửa, vui vẻ nghênh đón. Bàng Húc cho là Ngô Lương đi đến chỗ anh ta, cười cười chào hỏi Ngô Lương, ai dè Ngô Lương chạy đến trước mặt Triệu Phong, làm anh ta thấy hơi lúng túng. Bàng Húc lúc này, rơi vào tình thế khó xử. Chuyện này là sao? Nhân viên bảo an kia nói Ngô Lương đợi mình mà? Còn dặn người ta xay cà phê, cảm giác hình như có gì đó sai sai! “Anh Triệu, anh tới rồi, có phải chuyện bên ngoài làm anh không vui không?” Ngô Lương thấy Vương Vũ ôm bụng kêu đau dưới đất, đoán chắc bảo an gây sự. Ngô Lương rất hiểu chuyện, biết Triệu Phong không thể bại lộ thân phận, vì vậy gọi “Anh Triệu” cho tương xứng. Anh may mắn hơn người nhà họ Chu và nhà họ Đỗ, là một trong số ít người ở thành phố Bình An biết được thân phận Triệu Phong. Người biết điều như Ngô Lương, về sau dĩ nhiên được Triệu Phong dìu dắt, bồi dưỡng thành cánh tay đắc lực. “Không có gì, chỉ đạp con côn trùng hôi hám mà thôi!” Triệu Phong nhàn nhạt đáp lại. “Ha ha, không sao thì tốt, chúng ta vào uống cà phê đi, đang xay” Ngô Lương cười nói. Ba người Bàng Húc, Vương Vũ, Trương Quân trợn to mắt, nhìn một màn trước mặt, hết sức kinh ngạc, cảm giác toàn bộ thế giới quan bị đảo lộn! Nhất là Vương Vũ, Triệu Phong trong mắt gã, chỉ là một tên nghèo rớt mồng tơi, miễn cưỡng góp đủ học phí, ngày ăn hai bữa cơm, là con cá muối cả đời cũng thể trở mình! *Cá muối: Là từ ngữ ẩn dụ dùng để đề cập đến những người có hoàn cảnh khó khăn, điều kiện kinh tế kém, người quay đầu làm lại. Nó mang hàm ý miệt thị, khinh thường. Nhưng vì cái gì, Ngô đại thiếu gia Ngô Lương, lại kính trọng cậu ta như vậy? Ngữ điệu rất tôn kính? Thậm chí, còn bỏ bơ Bàng Húc một bên. Loại nhân vật thấp hèn như Vương Vũ, kiến thức nông cạn, căn bản không nghĩ ra nguyên do trong đó. Vương Vũ thích đoán mò tâm tư cấp trên, hăng hái thể hiện, hòng chiếm lợi thế trong công việc. Tuy nhiên, thường thường mấy dạng người này, dễ trở nên kiêu ngạo, bên ngoài ý mạnh hiếp yếu, vừa đụng vào là nhảy dựng lên. Triệu Phong bước vào cửa, lười liếc mắt tới thứ côn trùng hôi hám như Vương Vũ. Nói với Ngô Lương: “Về sau, nâng đỡ Trương Quân, cân nhắc để anh ta làm đội phó đội bảo an, cho anh ta cơ hội, còn anh ta có năng lực hay không, xem vận may”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]