Vương Vũ đột nhiên nổi giận vô cớ, nhìn từ phía Triệu Phong thì cảm thấy rất ngu ngốc.
Chỉ vì một chút đãi ngộ tốt trong công việc, tưởng rằng mình giỏi?
Thật ra kiểu người này, Triệu Phong gặp nhiều rồi.
Mới đạt chút thành tựu nhỏ, gặp người quen đã khoe khoang liên hồi.
Hơn nữa, chỉ biết ba hoa với người ta.
Mà cái loại giống như Vương Vũ đây, đối với người ta mà nói là là sự sỉ nhục và trào phúng.
Tự mình kiêu ngạo, không biết giá trị của bản thân rớt xuống thê thảm.
Đặt trước mặt Triệu Phong, có hai lựa chọn.
Thứ nhất là gọi điện cho Ngô Lương, để Ngô Lương ra tiếp.
Thứ hai là trực tiếp đạp bay tên bảo an cản đường này, không cần nương tay!
Ngay lúc này, một thanh niên tuổi tác không khác Triệu Phong là bao, bước đến trước cửa.
Về phần thanh niên này, Triệu Phong không nhận ra.
Nhưng xem biểu tình của Vương Vũ kia, thái độ thê nô kèm nụ cười nịnh bợ.
“Bàng thiếu tới rồi, Ngô thiếu đang cung kính chờ tiếp đón bên trong, hôm nay Ngô thiểu đã đặc biệt chuẩn bị, cậu là khách quý của bất động sản Minh Huy, mời vào mời vào.”
Trên thực tế, Ngô Lương chưa từng nói cung kính chờ người đàn ông trẻ tuổi họ Bàng này.
Xét về địa vị con người, đáng để Ngô Lương phải cung kính đợi ở thành phố Bình An này, trừ Triệu Phong chỉ còn bố anh ta.
Vương Vũ chỉ thấy, nửa giờ trước Ngô Lương dặn thư ký đi xay cà phê, hơn nữa Ngô Lương còn dùng hạt cà phê trân quý nhập khẩu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-ty-phu/1726670/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.