Triệu Phong đứng ngoài cửa có thể nghe rõ.
Không ngờ Chu Tử Hào vẫn không bỏ cuộc, còn cho người đến sắp đặt chuyện này.
"Trẻ trâu!" Triệu Phong sắc mặt lạnh lùng, đưa tay đẩy cửa bước vào.
Trong phòng, Trần Kiệt, Trương Siêu và những người khác đang phì phèo điếu thuốc, trông như mấy kẻ ngốc.
"Yo! Anh chàng ship hàng đến rồi!" "Anh chàng ship hàng, hôm nay giao được bao nhiêu đơn rồi?" "Đổi quần áo mới rồi sao, đúng là lạ đời, ha ha!" Những lời miệt thị và không đáng có nhất được nói ra từ hai người Trần Kiệt và Trương Siêu.
Còn những học sinh khác trong lớp thì không nói gì và mải mê chơi điện thoại.
Tuy rằng bọn họ không có thù oán gì với Triệu Phong, nhưng từ trong đáy lòng bọn họ cũng khinh thường Triệu Phong.
Đương nhiên, cái chính là Triệu Phong quá kém.
Hơn nữa, hôm nay Chu Tử Hào trả tiền cũng chính là một món hời, hầu như không có ai tiến lên nói chuyện với Triệu Phong.
Triệu Phong khóe miệng có một tia giễu cợt.
Haha, trong bốn năm qua, dù gì anh đã trải qua vô số chuyện như thế này? “Trần Kiệt, đầu gối của anh còn đau không? Sáng nay quỳ trước mặt tôi có thoải mái không?”
Triệu Phong nhìn con chó săn do Chu Tử Hào nuôi.
Nhắc đến chuyện này, Trần Kiệt liền cảm thấy quỷ dị, buổi sáng đột nhiên quỳ lạy Triệu Phong không biết là có chuyện gì.
" Mày quản làm gì? Hả con chó nghèo khổi!" Trần Kiệt liếc Triệu Phong một cái, sau đó nâng ly: "Các huynh đệ thân mến, tôi sẽ sớm đi thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-ty-phu/163690/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.