Ngày thứ hai, khi Đại Vị Hi đến đoàn phim thì mặt trời đã sắp lặn rồi, trên bầu trời treo những đám mây rực lửa.
“Vị Hi? Em còn tưởng hôm nay chị không đến đoàn phim.” Tô Giai Giai nhìn thấy bóng dáng của Đại Vị Hi thì vội vàng đến bên cạnh.
“Không, chị có chút việc nên ghé qua.” Đại Vị Hi giải thích.
“Không có chị em chán muốn chết, chị không biết chứ không biết hôm nay chú Mã có chuyện gì, cứ luôn miệng mắng em.” Tô Giai Giai hơi tủi thân, rõ ràng cô diễn tốt thế mà.
“Có thể là đạo diễn Mã kỳ vọng ở em cao hơn, và nghĩ rằng em có thể diễn xuất tốt hơn thế nữa.” Đại Vị Hi an ủi.
“Vậy thì em không muốn chú ấy đặt nhiều kỳ vọng vào em đâu. Chú cứ mắng tôi trong đoàn phim, làm em mất mặt hoài à.”
“Đang nói xấu sau lưng bác đấy à?” Tô Giai Giai giật mình.
“Chú Mã, chú làm con sợ chết khiếp.” Tô Giai Giai sờ sờ lồng ngực, nói tiếp: “Con là loại người sẽ nói xấu sau lưng chú sao?”
Mã Vệ Quân cười nhìn Đại Vị Hi nói: “Vị Hi vừa tới à?”
Đại Vị Hi gật đầu.
“Mau xem kịch bản rồi sắp xếp một vai cho Tống Tinh Trần.” Mã Vệ Quân nói.
“Dạ? Sắp… sắp xếp vai diễn?” Đại Vị Hi có chút sững sờ.
“Tống Tinh Trần ở lại đoàn phim, xuất hiện với tư cách khách mời trong “Falling”, và anh ấy cũng quan tâm một chút đến “Falling”.” Mã Vệ Quân giải thích với Đại Vị Hi.
“Ồ, tốt.” Đại Vị Hi gật đầu, lượng thông tin hơi khủng nên tạm thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-ngot-ngao/930412/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.