Những tháng ngày này thật yên bình quá đỗi. Mẹ chồng không còn ngày ngày đến móc mỉa, cạnh khóe Song Hà nữa. Thật ra có muốn cũng chẳng làm được. Thấy bà ta từ xa mon men tiến lại gần người của Louis, anh cài cắm người khắp nơi, đã xua đuổi ngay tức thì. (3)
Thỉnh thoảng cô gặp những người bạn mới quen nói dăm ba câu chuyện tầm phào vô thưởng vô phạt, những chuyện nói xong quên ngay được không gây nặng đầu nặng óc.
Song Hà đã bắt đầu thả lỏng, không phải luôn ở trong tình trạng cảnh giác mọi lúc mọi nơi như con nhím xù lông. Nếu cuộc sống cứ thế này mãi thì hạnh phúc biết bao.
Hôm nay đẹp trời Louis hẹn cô và bé Kem ra ngoài ăn trưa. Thỏa thuận ban đầu là anh sẽ vòng xe về nhà đón hai người nhưng để tạo bất ngờ cho Louis Song Hà đón xích lô đến phố Félix Faure (phố Trần Phú) rồi xuống đi bộ tới bệnh viện Saint Paul nơi anh làm việc.
Đang dung dăng dung dẻ với Kem trên đường cô nghe tiếng xe thắng ngay bên cạnh người. Giật mình, cô vội vàng bế bé lên ôm chặt.
Pierre nhảy ra từ xe ô tô, bước ba bước đã đứng ngay trước mặt Song Hà. Anh ta giằng bé Kem khỏi tay cô rồi cũng nhanh như khi xuất hiện quay ngoắt người bỏ đi. Song Hà đứng như trời trồng mất một lúc mới sực tỉnh lật đật chạy theo níu áo Pierre: (5)
"Trả đây! Trả con cho tôi!"
Anh ta cười đầy mỉa mai, trừng mắt lên hỏi xẵng giọng:
"Con nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-la-noi-bat-dau/3733375/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.