Nhổm dậy nhìn ra bên ngoài trời mới tờ mờ sáng, Song Hà rón rén xuống khỏi giường, đi lại chiếc ghế tre ngồi xuống. Cả đêm qua cô trằn trọc không thể chợp mắt. Muôn vàn suy nghĩ bủa vây làm Song Hà có cảm giác bị dồn ép. Ngồi ngắm gương mặt đầy mãn nguyện của Louis khi anh đang say ngủ nước mắt cô cứ thế tuôn rơi.
Thật ra Song Hà hiểu rõ chẳng có tương lai nào dành cho hai người. Sự khác biệt tạo nên hố sâu ngăn cách lớn. Song Hà là người rất thực tế, cô không bao giờ tự ảo tưởng bản thân.
Biết nói sao để Louis hiểu được đây? Cô yêu người đàn ông ân cần, tử tế này. Ở bên anh hạnh phúc biết bao nhiêu. Song Hà có lẽ còn mãi đắm chìm trong giấc mơ hoang đường nếu không có chiếc nhẫn đính hôn Louis lồng vào tay. Hơn lúc nào hết cô cảm nhận được sự lạnh lẽo mà kim loại truyền đến. Nó làm trái tim Song Hà đóng băng rồi.
Miệng huýt sáo vang một khúc ca quen thuộc Louis hồ hởi bước vào phòng người yêu nhưng chẳng thấy cô đâu cả. Chiếc nhẫn anh đeo vào ngón tay Song Hà hôm qua được đặt ngay ngắn trong cái hộp bọc gấm để trên bàn. Cô bỏ đi rồi.
"Làm ơn cho cháu biết cô ấy đi đâu. Đừng đối xử với cháu như vậy. Cháu cứ tưởng ông ủng hộ chuyện của bọn cháu, sao lại hóa ra ngăn cản thế? Cháu biết là mình không xứng với cô ấy, nhưng cháu sẽ cố gắng mà!"
Ông Kiệt đứng nhìn cậu thanh niên người Pháp đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-la-noi-bat-dau/3723202/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.