Doãn Tư lái xe, đi vào mộ viên, núi to như vậy, trừ bỏ nhưng bia mộ màu đen, im lặng, lại không có ai sống.
Cô đã đến, giống như quấy rầy một chúng sinh linh, quạ đen đứng ở trên cây cạc cạc bay đi.
Cô tìm được ngôi mộ thuộc về Thẩm Viễn kia.
Đá cẩm thạch vuông vức màu đen, có khắc hai hàng chữ nhỏ: Tôi và thế giới này, từng có người yêu khắc khẩu.
Đây là câu thơ riêng biệt của nhà thơ Roth, cũng là yêu cầu lúc anh còn sống.
Doãn Tư có thể hiểu anh.
Một đêm trước khi Thẩm Viễn đến trường cảnh sát báo danh, cha anh đánh anh đến mức mặt mũi bầm dập, đắp túi chườm nước đá suốt đêm, cũng không thể tiêu sưng, bị bạn học cười nhạo cả năm; sau khi tốt nghiệp, anh vốn có năng lực tiến vào đại đội cảnh sát hình sự, lại bị người hãm hại, nhân tài không được trọng dụng vào đồn công an; sau đó lập công, cũng bị cấp trên đoạt đi công lao.
Ngay cả cô gái nhỏ anh yêu nhất, cũng rời bỏ anh mà đi.
Cả đời này của anh, giống như lông chim rơi rụng trong loạn thạch, bị ép đến mất đi hình dạng.
Dù vậy, anh vẫn nhiệt tình yêu thương sinh mệnh, nhiệt tình yêu thương tất cả cương vị anh thủ vững.
Bọn họ giống nhau, nhưng lại không giống nhau.
Doãn Tư dựa lưng vào bia mộ, nói liên miên rất nhiều với anh.
Nói: Cái gì em cũng không mang cho anh, anh nhất định đừng trách tội em.
Nói: Lần sau đến, nhất định sẽ mang rượu ngon cho anh, anh thích rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giac-mo-khong-phien/243210/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.