Một bên khác, Lục Hồng Minh khuôn mặt đỏ ửng vội vã chạy đi cậu chạy một mạch đến tiểu khu nơi bản thân đang sống thì dừng lại. 
Cậu mệt mỏi ngồi xổm dưới bóng đèn đường, tim cậu như muốn rớt ra, hơi thở mất kiểm soát được cậu kìm nén lại. 
Hôm nay đối với cậu là ngày tồi tệ nhất, hết bị giáo viên chủ nhiệm trách về việc đóng tiền học trễ, rồi lại bị bắt đi làm việc xấu hổ xong còn bị cưỡng hôn. Cậu suy nghĩ thật nhiều đến nỗi bật khóc chưa bao giờ Lục Hồng Minh cậu lại uất ức đến vậy. 
Thiếu niên co ro một góc, tay cậu đặt trên đầu gối cậu cuối đầu khóc, tiếng khóc không quá lớn cậu chỉ dám thút thít mà khóc như một con mèo chỉ sợ có ai đi ngang qua lại nghe thấy. 
Cậu khóc rất lâu rất lâu cảm thấy đã đỡ hơn một chút liền đứng dậy ra về. Trời đã gần nửa đêm, trên con đường thanh vắng chỉ có tiếng lá cây lao xao bị gió đẩy đưa và một cậu thiếu niên khoác trên vai chiếc cặp sách nặng trĩu đang từng bước về nhà. 
Những tán cây bên đường giống như phiêu theo cảm xúc của thiếu niên u buồn đến khó tả, khung cảnh như một bức tranh chỉ toàn phủ màu đen trắng. 
Về tới ngôi nhà nhỏ của bản thân cậu cảm giác an toàn hơn một chút, dù sao căn nhà cũng là lớp phòng thủ cuối của cậu ở V thị này. 
Căn nhà của cậu tuy không được gọi là quá lớn nhưng đối với cậu nó là quá đủ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu/3578084/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.