Vưu Ứng Nhụy không có can đảm đi tới nữa, cô cũng không có dũng khí nhìn Phó Nhiễm thân mậtcùng Minh Thành Hữu, làm cho Vương Nhứ Đình tức giận rời đi càng là bấtđắc dĩ, dựa vào tính khí của Vương Nhứ Đình thì không chừng cô ta còn có thể gây ra chuyện gì nữa, nhưng nếu thật là như thế, vậy thì Minh Thành Hữu làm sao có thể bỏ qua cho cô.
Vưu Ứng Nhụy đứng yên tại chỗ, không có biết bao nhiêu người đi qua đi lại, cô đưa tay vào bên trongtúi xách, đầu ngón tay trượt trên màn hình, ngón tay cái đặt tại phímcall lại chậm chạp không dám ấn xuống, cảm thấy phiền lòng ghê gớm, côđứng yên tại chỗ chần chừ không tiến lên phía trước.
Trong cửa hàng, người qua lại càng lúc càng nhiều, lướt qua vai cô, có người đụng vào làm cô lảo đảo.
Vưu Ứng Nhụy lơ đãng ngẩng đầu nhìn về lầu ba, thấy Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm đứng ở trước một cửa tiệm, hắn tự nhiên ôm Phó Nhiễm vào trongngực, cho dù cách một khoảng cách khá xa, cũng có thể cảm thấy rất tìnhcảm, người phụ nữ kia là người hắn thật lòng muốn che chở.
MinhThành Hữu nói tim của hắn trống rỗng, khóe miệng Vưu Ứng Nhụy khẽ nhếchlên nụ cười lạnh, có lẽ là lúc đối mặt với cô mới trống rỗng?
Vưu Ứng Nhụy lái xe tới Trung Cảnh Hào Đình, cô lấy từ sau cốp xe vài thứxách ra ngoài, đi vào phòng bếp rồi để vào trong tủ lạnh.
Suynghĩ đã đến lúc, cô gửi một tin nhắn cho Minh Thành Hữu, nói cho hắnbiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-thanh-that/2177290/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.