Chợt hô hấp bị tướcđoạt, Vưu Ứng Nhụy hoàn toàn không có biết rõ là đang xảy ra chuyện gì,cô sợ hãi đưa ra hai tay, muốn giãy giụa theo bản năng, ngực phập phồngkịch liệt, sau đó có cảm giác một hơi cũng không hít vào được.
Cảm giác hít thở không thông ró ràng làm cô bật tiếng khóc từ trong gối rabên ngoài, cặp chân bị Minh Thành Hữu ra sức đè xuống, Lý Vận Linh ởdưới lầu nghe được tiếng thét chói tai này cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nói với tấm hình của Minh Vân Phong.
"Ông mau để cho Thành Hữu tĩnh tâm đi, bây giờ tôi chỉ có thể dựa vào đứa con trai này, hi vọng nó có thể cùng Nhuỵ Nhuỵ nhanh chóng sinh cháu trai để nối dõitông đường cho Minh gia chúng ta."
"Thành Hữu......"
Càngngày âm thanh của Vưu Ứng Nhụy càng mơ hồ không rõ, đôi mắt người đànông u ám thấy tóc tai cô xốc xếch, giống như một loại rong rêu quấnquanh cổ, có cảm giác hắn lại làm như thế lần nữa, cô rũ hai tay xuốngbên người vô lực, nhanh chóng nằm cứng đờ phía dưới giường.
Đúng lúc đó Minh Thành Hữu thu tay lại, đem gối ném vào đầu giường, hắn nghiêng người nằm phịch xuống bên cạnh
Tưởng rằng cái mạng này sẽ ở trong tay Minh Thành Hữu, Vưu Ứng Nhụy có thể hô hấp trở laị, đem hết sức lực bò lên đầu giường, đôi tay cô níu cổ áo,đôi mắt đỏ bừngnghẹn ngào, tóc bị nước mắt dính chặt vào mặt, đôi mắt lộ ra sự hoảng sợ nhìn người đàn ông đang nằm ngửa chằm chằm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/gia-yeu-thanh-that/2177252/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.